Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

NGÀY 3O THÁNG TƯ 1975 ÐEN QUỐC HẬN

Ngày 30 Tháng Tư 1975 đen quốc hận Lại sắp đến ngày 30 tháng Tư, trên đất nước tôi nhà cầm quyền phát động ì xèo kỷ niệm ngày “chiến thắng vĩ đại, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.” Từ cả tháng trước, ngày nào người ta cũng nhắc đến chiến thắng ấy của dân tộc, phỏng vấn những tướng lãnh chỉ huy trận đánh về chiến lược, chiến thuật, những chiến sĩ anh hùng, tất cả đều được đưa lên báo đài, cả những trang web bay đi khắp thế giới. Buổi sáng tôi dậy sớm nghe đài nước ngoài, chương trình Việt ngữ, nhưng bị phá sóng nhiều quá, nghe câu được câu không. Cũng ngày ấy cộng đồng người Việt trên khắp thế giới làm kỷ niệm, nhưng gọi bằng nhiều cách khác nhau, Ngày Quốc Hận, Tháng 4 Đen hay gì đó còn tùy. Cũng ở trên đài Á Châu Tự Do tôi nghe cuộc phỏng vấn một đạo diễn trẻ người Việt Nam ở nước ngoài, làm một cuốn phim về ngày bại trận 30 tháng Tư lấy tên là ngày giỗ. Anh và các bạn anh thiếu thốn rất nhiều tư liệu về ngày hôm ấy, nhưng chắp vá và lấy kỷ niệm của những người lớn chứng kiến vào thời ấy rồi cũng xong. Bởi tại ngày anh ra đi, rời Việt Nam anh còn quá trẻ, tuổi đâu khoảng 13 hay 14 chi đó, nhất là anh không có kinh nghiệm tham gia vào cuộc bại trận ấy. Người đạo diễn thanh niên này còn có tham vọng làm cuốn phim khác nữa sau khi chế độ Việt Nam Cộng Hoà xụp đổ, về những trại tù khổ sai mà người ta gọi là trại cải tạo. Tôi hy vọng anh ta và nhóm của anh có tâm huyết thì cũng xong, có thể thành công. Việt Nam trong cuộc chiến vừa qua có rất nhiều tư liệu quý giá, tôi đã dược xem một cuốn phim do Mỹ sản xuất lấy tên là Trời và Đất. Cuốn phim đã nói lên được thân phận Việt Nam giữa các thế lực, thân phận con người Việt Nam đáng thương. Tôi là một người Việt Nam, sống và lớn lên, trưởng thành trong thời buổi ấy, thời buổi đau thương nhất của đất nước, nay lại sống suốt 29 năm trong chế độ, sắp sửa 30 năm, chưa một lần bị ngắt quãng, vì không ra nước ngoài, hay đi đâu xa khỏi Việt Nam. Tôi là dân bại trận ở lại Việt Nam. Tôi không có gì ca tụng về ngày 30 tháng Tư ấy, nhiều đau thương hơn thì có, gia đình tôi ly tán cũng vào ngày ấy. Đàn anh của tôi nhà văn Chu Tử, chủ nhiệm nhật báo SỐNG bị giết chết vì đạn pháo kích lúc 10 giờ sáng ngày 30 tháng Tư năm 1975, trên chiếc tầu di tản mới chạy thoát ra được đến cửa biển Cần Giờ. Hàng năm tôi chúng tôi làm giỗ anh Chu Tử vào ngày đó, sau này không biết vì lý do gì, đổi sang ngày âm lịch là ngày 19 tháng ba (trùng với ngày 30-4-1975). Có phải vì người ta đang ồn ào làm lễ kỷ niệm chiến thắng mà mình lại làm giỗ, than khóc và tưởng nhớ đến người đã chết là chướng quá không, vì vậy gia đình ông Chu Tử mới đổi ngày giỗ cho yên. Tôi cũng không bỏ một buổi giỗ nào của ông Chu Tử, dù có đổi ngày, nhưng dù làm vào ngày nào anh em chúng tôi ngồi với nhau, nhắc lại và nói về những kỷ niệm là ngày 30 tháng Tư năm 1975, gia chủ tổ chức giỗ ông Chu Tử cũng không có ý kiến gì, buổi giỗ ấy anh em chúng tôi tự do hoàn toàn. Những buổi giỗ ông Chu Tử sau này vắng bóng dần những người anh em thân thiết của ông, người thì ốm đau bệnh hoạn đi không nổi, người thì đã “dạo chơi tiên cảnh” khỏi “cõi tạm” đầy đau thương này. Như Tú Kếu, như nhà văn Mặc Thu, như ông Khai Trí Nguyễn Hùng Trương, vì ông mới qua đời. Nhà báo Phan Nghị ở buổi giỗ nào còn oang oang kể lại kỷ niệm với chủ nhiệm Chu Tử, nay cũng đã vắng bóng anh. Một đàn em thân thiết như Đông con tuổi còn rất trẻ cũng không còn nữa. Nhưng buổi giỗ vẫn đông đảo, tôi thấy có những anh em từ nước ngoài trở về, những Việt kiều đó ra đi do vượt biên hay diện HO, những điện thư từ khắp nơi trên thế giới gửi về cho gia đình con cái ông Chu Tử để tưởng nhớ ông. Tôi đã qua 29 lần kỷ niệm vể ngày 30 tháng Tư trên đất nước “Xã Hội Chủ Nghĩa VN,” kể ra thêm mệt nhưng không thể không kể. Tôi kiêu hãnh nói rằng tôi là một trong những nhân chứng lịch sử, tôi vừa là nhà văn nhà báo, nói có nhận xét, dù rằng cái nhận xét của riêng mình, nhưng đúng về mặt người cầm bút thì phải công bằng và chính xác, tôi phục vụ cho nghề nghiệp và lý tưởng của nhà văn nhà báo chân chính, không phục vụ hoặc làm bồi bút cho tổ chức hay đảng phái nào đó. Đối với tôi thì ngày 30 tháng Tư nào tôi cũng buồn, một người Việt Nam đang sống trên quê hương mình, tôi tự hỏi, được chứng kiến những giây phút lịch sử trọng đại, đất nước Việt Nam thống nhất quang vinh như thế mà buồn sao? Sau đợt lùa những sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hoà bại trận đi học tập cải tạo, đến lượt văn nghệ sĩ chế độ cũ, và các vị chức sắc tôn giáo vào những trại tập trung dài dài từ Bắc chí Nam. Các ông cai ngục, cai tù được gọi là quản giáo, cán bộ dậy bảo, giáo dục cho các phạm nhân lầm đường lạc lối hiểu biết đường lối của đảng, của cách mạng, và không ai có án rõ ràng, khi được tha về phạm nhân được phát cho cái giấy ra trại. Đọc qua giấy này họ mới té ngửa ra, lúc ấy mới biết tội danh của mình và thời gian học tập cải tạo là bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng có khi còn bị ăn gian. Còn người ở lại được nhà trại nói lấp lửng chừng nào “học tập tốt” thì về. Có người phải ở trong tù vài chục năm vì bị nhà nước cho rằng họ chưa được tốt. Tôi không hiểu người ta dựa vào tiêu chuẩn nào gọi là tốt và xấu để giam giữ người vài chục năm như vậy, với lời kết án thật mơ hồ. Tôi bị bắt nóng ngoài đường, không bị liệt vào hàng ngũ văn nghệ sĩ phải học tập cải tạo, mà với một tội danh khác, tổ chức phản động, một tội rất dễ chết. Khốn nạn cho cái thân tôi, thời chế độ cũ đi lính binh nhì không xong, mà nay lại là người tổ chức chỉ huy một trung đoàn, có tên trung đoàn Quyết Thắng trong hồ sơ phản động của tôi. Tôi bị tra tấn, bị đánh và những người tra tấn tôi ngày nào cũng bắt tôi phải khai ra cái trung đoàn Quyết Thắng này ở đâu! Vì bỗng nhiên mình lại mang một tội danh “oai” như thế, một trung đoàn trưởng, nên tôi cũng phải phì cười ra nước mắt sau những trận đòn tra tấn thừa chết thiếu sống. Tôi cũng không biết người ta phong cho tôi, chức gì, cấp bậc nào, tướng hay tá trong trung đoàn mà tôi bị đứng vào hàng “chủ xị.” Một trung đoàn không có quân số, không doanh trại, không có cả chiến khu kháng chiến. Bản lấy cung của tôi bị bỏ dở dang, không có tôi ký tên nhận tội. May quá thế là tôi thoát chết, tôi đã thấy nhiều người bị chết, bị mang ra xử bắn vì những tội danh bá vơ ấy. Tôi nói với bạn bè đồng tù: - Dù tao có là thằng nhà văn nhà báo ngu dốt cũng không bao giờ đặt cái tên trung đoàn Quyết Thắng cho tổ chức quân sự của tao, vừa quê vừa thối. Ai cũng biết các khẩu hiệu quyết thắng, quyết chiến, quyết tử, quyết sinh là sản phẩm của các anh Việt Minh, các anh đã xài mòn teo ra rồi, từ thời kháng chiến đánh đuổi thực dân Pháp kia, rồi đến thời chống Mỹ cứu nước xài lại, nay không biết dùng làm gì nữa thì gán đại cho tao. Tao biết ngay các anh độc lắm, lại một trò chụp mũ buộc tội cho người khác để mang ra xử theo luật rừng. Tôi lênh đênh qua nhiều nhà giam ở thành phố, rồi mới bị đưa lên trại học tập trên rừng, an tâm học tập cải tạo ở nơi đó, bao giờ học tập tốt thì được về xum họp với gia đình. Nhà nước, nhà cầm quyền nói như thế. Chúng tôi ngắc ngoải sống trong lao động khổ sai, nhiều anh em kiệt lực gục xuống bỏ xác trong các trại tù. Thân phận chúng tôi như những nô lệ trong phim Tần Thủy Hoàng xây Vạn Lý Trường Thành hay những nô lệ xây Kim Tự Tháp Ai Cập. Nhiều lần lao động cuốc đất trúng mìn ngoài bãi lao động, mìn nổ thương vong vô khối người, nhưng được giải thích là mìn đó là của Mỹ Ngụy gài lại để giết nhân dân. Bây giờ chúng tôi có chết có thương vong thì cũng chỉ là “gậy ông đập lưng ông” thôi. Chúng tôi nhiều lần đề nghị với ban quản giáo xin được tự gỡ mìn để khỏi gây hại cho phạm nhân, nhưng được lãnh đạo trại “nhân đạo” từ chối, vì sợ mất thì giờ lao động sản xuất kiếm ra của cải cho đất nước chúng ta còn nghèo. Đồi nghĩa địa tù chật kín những mồ hoang của anh em chúng tôi. Sáng đi lao động, chiều về nhìn mặt trời gác bóng trên sườn núi Chứa Chan mới biết mình còn sống, mong sớm có ngày ra xum họp với gia đình. Tôi không nhớ rõ là mình ăn đến mấy cái ngày kỷ niệm 30 tháng Tư trong trại cải tạo, vì từng bị bắt lên bắt xuống, như bắt cóc bỏ đĩa, tha rồi lại bị bắt lại. Ngoài cái tội phản động, tôi còn tội phản quốc bỏ quê hương mà trốn đi, tức là tội vượt biên mà không thoát. Phải chi ngày đó tôi trốn thoát, thì bây giờ được nhà nước ưu ái gọi là Việt kiều khúc ruột ngàn dặm được phép trở về thăm quê hương, được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Mấy anh Việt cộng từng đánh đấm bỏ tù, từng kết tội tôi là Việt gian sẽ ngọt ngào khuyên tôi nên hòa hợp hòa giải, quên đi chuyện cũ, đóng góp tất cả những gì tôi đang có để giúp cho đất nước quê hương Việt Nam mà các anh đang cai trị. Tôi đã thấy những cuộc tiếp đón long trọng, những Việt kiều trở về thăm quê hương được diện kiến những lãnh đạo trong nước và họ được huy chương, và được ca tụng vì những đóng góp của họ đã được truyền thanh truyền hình đi khắp mọi nơi. Họ thành người yêu nước, có ẩn chứa ý yêu và ủng hộ đảng CS cầm quyền. Trong trại học tập, ngày 30 tháng Tư mỗi năm được tổ chức xôm tụ lắm, mà anh em chúng tôi gọi là ngày “đứt phim.” Từ ba giờ sáng một số trại viên có tay nghề trong việc nấu nướng đã được điều lên nhà bếp để thọc tiết heo mổ bò làm đồ ăn, thổi cả cơm nữa, hương cơm phảng phất khắp trại làm các trại viên chúng tôi tỉnh cả ngủ, dù là hương gạo mốc, không phải gạo Nàng Hương chợ Đào. Những hương vị âm thanh hấp dẫn đó làm chúng tôi trở nên háo hức, vì chúng tôi là những kẻ thường xuyên ăn đói mặc rách, cả năm chỉ ăn khoai ăn sắn có biết cơm thịt là gì đâu, sức lao động bị vắt kiệt từng ngày, nay có cơm thì mừng quá. Bao nhiêu năm qua chúng tôi sống trong một miền Nam trù phú lúa thóc không bao giờ thiếu, người nông dân chỉ trồng một mùa cũng ăn được cả năm. Mà nay phải thèm và nhớ cơm, tưởng tượng cũng không ra được bát cơm nó thế nào? Tôi nói có quá không? Nhưng sự thật là vậy. Ngày hôm ấy chúng tôi được nghỉ lao động và sang ngày hôm sau là ngày quốc tế lao động 1-5, vị chi là hai ngày được ăn được chơi trong vòng rào giây thép gai. Chúng tôi được nghe chính trị viên của ban quản giáo giảng giải cho nghe ngày chiến thắng 30 tháng Tư. Nhưng chỉ là chuyện nước đổ đầu vịt, chúng tôi chỉ nghĩ đến kỷ niệm cũ của chúng tôi vào ngày ấy. Buổi trưa cả ngàn người tù chúng tôi - mỗi người được ăn một chén cơm, một miếng thịt heo hay thịt bò chi đó bằng ngón tay, chan tí nước xốt cho mặn miệng. Lòng lợn - tiết canh - thịt ngon miếng nạc mang lên nhà khung cho ban giám hiệu và thủ trưởng đơn vị xơi, uống rượu hút thuốc. Lòng nhân đạo của đảng vô biên, không thể nói hết được. Về phía các cải tạo viên chúng tôi thì sao, cũng chia ra mấy phe trong cuộc ăn uống ấy, không phải tranh nhau ăn, mà cách ăn uống cũng khác lạ. Có phe còn nặng lòng với chế độ cũ mà anh đã phục vụ, nay trở thành bại tướng trong ngày 30 tháng Tư, nhất định không ăn đồ ăn của “kẻ thù” ban phát mà ăn gì đó với muối. Phe thứ hai lấy đồ thăm nuôi của mình ra mời anh em ăn sạch. Phe thứ ba ăn ráo những gì được ban phát với lý luận: “Taăn thứ này là của ta làm ra, chẳng ăn chực thằng nào hết, gạo này chính ta làm ta cấy cầy, thịt này cũng chính chúng ta chăn nuôi, không ăn là dại. Ăn bám, ăn trên xương máu chúng ta là những thằng cai tù chứ không phải chúng ta. Lý luận nào cũng đúng cả, không ai đụng chạm tới ai. Anh chán đời ngồi quay mặt vào tường “diện bích” hết ngày 30 tháng Tư là chuyện của anh. Tự do của mỗi cá nhân được tôn trọng tuyệt đối, nên cuộc ăn uống ấy cũng diễn ra êm thắm, không phải tinh thần xôi thịt mổ cãi nhau như mổ bò ở các đình làng nhà quê. Dù sao tôi cũng nể phục các anh cải tạo chịu ăn cơm muối lắm, các anh còn có liêm sỉ và sĩ khí của một chiến sĩ, tôi không thể đánh giá thái độ ấy là sai hay đúng. Tôi lại nghĩ đến những anh hùng trong sử sách, đến một Hoàng Diệu, tuẫn tiết theo thành Thăng Long khi quân Pháp đánh Bắc kỳ lần thứ nhất. Một Nguyễn Tri Phương không chịu cho kẻ thù buộc vết thương khi Pháp đánh Bắc kỳ lần thứ hai. Một Võ Tánh chất củi tự thiêu khi bại trận. Một Trần Bình Trọng thà làm quỷ nước Nam hơn làm vương đất Bắc. Trong đời làm báo của mình, trong trận chiến cuối cùng ngày 30 tháng Tư, tôi đã thấy những người lính Nhẩy Dù trại Hoàng Hoa Thám ở ngã tư Bảy Hiền ôm nhau cho nổ lựu đạn để cùng chết bên nhau, sau khi có lệnh đầu hàng vô điều kiện của tướng Dương Văn Minh. Và sau đó nhiều tướng tá của chế độ Cộng Hoà ở miền Nam tự sát khi nghe lệnh đầu hàng của “tổng thống” tạm quyền. Tôi chắc chắn rằng sử sách có ghi lại, dù rằng chế độ ấy thua trận và bị bôi nhọ suốt bao nhiêu năm trời, bị vu cáo là có bao nhiêu tội lỗi với “nhân dân.” Chính sử không thuần ở trong tay kẻ chiến thắng, mà ở trong lòng mọi người trên đất nước này, không thể bóp méo, không thể như cục đất sét muốn nặn hình gì theo ý họ. Còn những thương binh của chế độ Cộng Hoà sau khi bại trận ngày 30 tháng Tư năm 1975 thì sao? Tôi đã thấy họ bị đuổi ra khỏi quân y viện Cộng Hoà chiều ngày 30 tháng Tư lịch sử ấy. Anh mù cõng anh què. Anh đổ ruột vịn vai anh cụt tay. Họ đi hàng hàng lớp lớp suốt một quãng đường dài, đau thương lắm, tiếc rằng không một phóng viên nhiếp ảnh nước ngoài nào chụp được một tấm hình. Cái máy hình của tôi chụp được mấy tấm thì bị đập bể tan nát, suýt nữa thì tôi nguy hiểm đến tính mạng vì những kẻ trở cờ theo đóm ăn tàn, hoặc những tên lưu manh mà xã hội nào cũng có, mà hồi ấy chúng tôi gọi cái đám ấy là cách mạng 30, nghĩa là mới gia nhập cách mạng vào ngày 30 tháng Tư năm 1975. Họ đang khao khát lập công để tìm cho mình một chỗ đứng, hoặc được một tí ân huệ bố thí. Tôi đã trải qua hai mươi chín cái ngày 30 tháng Tư, chỉ còn ít ngày nữa thì tròn 30 cái ngày kỷ niệm. Sao trong đầu tôi lẩn quẩn hoài về những kỷ niệm đau thương ấy. Những người thương binh của chế độ Cộng Hoà sau khi bi đuổi ra khỏi quân y viện Cộng Hoà. Họ đi về đâu? Mắt tôi nhìn thấy có những người thương binh kiệt lực, kiệt sức ngã ngay trên đường đi, trên lối cổng ra vào quân y viện và tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt uất hờn còn đọng trên đôi mắt của những người thương binh này. Trong ngàn vạn con người ấy trên đất nước VNCH thế nào không có kẻ sống sót, tôi cũng đã thấy anh mù dắt anh què hát rong ngoài đường, xin đồng tiền bố thí của đồng bào. Họ bị quên lãng đã ba chục năm nay, nên có sự công bằng cho người chết thì cũng nên lo cho người còn sống, họ cũng đã hy sinh một phần thân thể trong cuộc chiến nồi da xáo thịt này. Người ta đang nói tới chuyện phục hồi Nghĩa Trang Quân Đội ở trên Biên Hòa. Không biết chuyện này rồi sẽ đi đến đâu. Tôi là người sống ở Sài Gòn đã gần 30 năm, nghe tin ấy tôi đã mong muốn được thăm nghĩa trang quân đội xưa vì có người thân đã chôn xác ở đó. Nhưng theo tôi biết đâu phải ai cũng được tự do ra vào để tưởng niệm người đã chết, ý nguyện của tôi không được chấp nhận. Người ta nói phục hồi nghĩa trang quân đội chế độ cũ, phục hồi thế nào tôi không biết, tôi thắc mắc trong việc làm ấy họ có phục hồi pho tượng Tiếc Thương bị giật đổ trước cổng nghĩa trang quân đội từ ba chục năm trước không. Sau 30-4-1975 hàng loạt tượng đài bị giật xập, và nay nghĩa trang sẽ để tên gì cho phải đạo làm người, mồ mả còn không. Tôi nghe mất mát cũng nhiều lắm, nếu còn thì là những nấm mồ hoang, kẻ nằm dưới đất kia là kẻ có tội, không ai được quyến thăm viếng vì thăm viếng là bị “văng miểng.” Tôi chỉ mong muốn được đến đấy, thắp lên một nén nhang tưởng niệm, dù mồ mả của những người chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà có còn hay đã mất. Tôi cho chuyện làm ấy hay lời hứa hẹn ấy là phiêu, chẳng có gì xất cả. Tại tiệm phở Hòa, một tiệm phở nổi tiếng cuối đường Pasteur trong thành phố Sài Gòn, tôi thường gặp một anh bán báo, cụt cả hai tay, hai tay cụt đó được ráp hai tay sắt inox có kẹp, thao tác rất gọn ghẽ, anh kẹp những tờ báo đưa cho khách hàng hoặc nhận tiền, thối lại tiền bán báo. Không biết anh bán báo ở đó đã bao nhiêu năm. Một hôm anh mời tôi mua báo. Tôi lấy tiền ra biếu anh, vỉ sáng nay tôi đã mua báo ở sạp báo gần nhà. Anh ta nhìn tôi khẽ lắc đầu: - Không, cám ơn ông tôi không thể nhận được. - Vậy tôi mua báo. Tôi hỏi anh. - Vâng ông chọn tờ nào? Tôi chọn đại một tờ trong xấp báo mà anh ta ôm trên người, tôi đưa tiền cho anh ta, nói: - Thôi anh khỏi phải thối lại. - Vâng cám ơn ông. Tôi nhìn kỹ anh ta hơn, tôi hỏi thăm về hai tay anh. Anh ta nói: - Tôi không bị tai nạn mà là thương binh chế độ Cộng Hoà - Anh thuộc binh chủng nào hồi trước? Tôi hỏi tiếp. Anh ta không trả lời về binh chủng của anh chỉ nói: - Hồi đó tôi bị thương cụt cả hai tay ở mặt trận Bình Long, chính quyền cũ làm cho tôi hai cánh tay này và tập cho tôi cách xử dụng. Gần ba chục năm nay tôi đi bán báo để sinh sống. Vì lý do gì đó anh không nhắc tên binh chủng của mình. Nhưng khi tôi nói tên của vị tướng chỉ huy mặt trận, mắt anh ngời sáng. Tôi không ngờ đã mấy chục năm qua anh không quên và dành cho cấp chỉ huy mình sự tôn kính chân thành. Tôi ngưỡng mộ anh là người dũng cảm, liêm sỉ từ tư cách đến việc phải kiếm sống, làm một con người. Đó là điều hiếm có, ít có ai sống trong đất nước Xã Hội Chủ Nghĩa dám biểu lộ cái tinh thần quật cường ấy. Có ngài Việt kiều ngày xưa từng giữ những chức vụ quan trọng, từng là “cựu” này “cựu” kia, ngày “đứt phim” chạy có cờ, bỏ đồng đội bỏ của chạy lấy người, nay về thăm quê hương phát biểu linh tinh chả ra cái giống ôn gì, so ra tư cách của ngài với anh chàng thương binh này, cách xa một trời một vực, thật là quá chán. Tôi nói với anh: - Anh rất can đảm, tôi ngưỡng mộ anh. - Có gì đâu, tôi còn thua ông tướng chỉ huy chúng tôi. Anh cười nhũn nhặn. Tôi nghĩ đến tướng Lê Văn Hưng, tướng tử thủ ở Bình Long Anh Dũng, người không trốn chạy mà tự sát như một số tướng lãnh khác của chế độ Cộng Hoà ngày 30 tháng Tư, sau khi “tổng thống” Dương Văn Minh đầu hàng vô đìều kiện. Báo đài ngày nào cũng có bài ca tụng về ngày lịch sử 30 tháng Tư, ngày chiến thắng vĩ đại của dân tộc, ngày chấm dứt chiến tranh, thống nhất đất nước. Đoàn quân chiến thắng kéo quân vào thành phố được sự đón tiếp nồng nhiệt của nhân dân thành phố, cùng nổi dậy với cách mạng, bao nhiêu người ra phất cờ chào đón đoàn quân. Một hoạt cảnh mà tôi, một phóng viên chiến trường đã hết thời, ghi nhận được đúng ngày hôm đó: Cuộc bại trận nhanh quá, nhanh đến độ dân Sài Gòn phải ngỡ ngàng. Kẻ nào không chạy thoát theo những chuyến di tản thì đổ ra đường xem đoàn quân chiến thắng đi dép, đội mũ cối hay mũ tai bèo vào thành phố. Có những xác người dân hoặc lính chế độ cũ chưa được thu nhặt còn sót ở những góc đường, trên những quân trang quân dụng ném đầy trên đường đi, cả vũ khí nữa chưa kịp thu nhặt. Những con người đang đứng ngơ ngác ngỡ ngàng ở đó, bị nhét vào tay những lá cờ giấy, và anh “cách mạng" đeo súng mang băng tay đỏ mặt gườm gườm những kẻ không nhiệt tình vẫy cờ chào đón các anh bộ đội cụ hồ tiến vào thành phố. Tôi thấy một người đàn ông cũng bị nhét vào tay một lá cờ, một anh mang băng đỏ đeo súng ra huých vào sườn người đàn ông đó một cái. Ông ta có lẽ hiểu ý liền nhẩy chồm lên phất cờ lia lịa, mồm la hoan hô liên tục. Thế cũng là quá đủ, tôi lủi vào đám đông kiếm đường chạy về nhà. Ngoài kia những dòng người dầy đặc dần trên đường, có người đang tìm kiếm người thân, người tung hô những khẩu hiệu chiến thắng, người ngơ ngác ngẩn ngơ đứng nhìn. Họ không chịu tin vào sự thực là Sài Gòn bị thất thủ.-

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012


Nạn Buôn Phụ Nữ Và Trẻ Em Làm Nô Lệ Tình Dục Ơ VN
(04/16/2012)

Tác giả : Trúc Giang MN

(Kính tặng độc giả Việt Báo: Họa sĩ Lương Trường Thọ * Đặng Quốc Trinh, nguyên GS Trung Học Trần Quốc Toản*Thủ Đức.”)

1* Mở bài

Năm 2004, cảnh sát Campuchia cho biết, ước tính có 50,000 bé gái bị bán vào các nhà chứa của nước nầy. Tổ chức Nhân Quyền Thế Giới và Quỹ Nhi Đồng LHQ (UNICEF) ước tính 1/3 con số đó, là trẻ em Việt Nam bị bán qua làm nô lệ tình dục.

Trước hết, Việt Nam là nguồn cung cấp phụ nữ và trẻ em bị bán ra nước ngoài để bị bóc lột tình dục và cưỡng bức lao động.
Phụ nữ và trẻ em Việt Nam bị bán sang Campuchia, Trung Cộng, Thái Lan, Malaysia, Macau để bị bóc lột tình dục.

Một vài định nghĩa.
Buôn người (Human trafficking)

Buôn người là một hành động thương mại bất hợp pháp, nhằm mục đích thu lợi bất chính. Nạn nhân thường là phụ nữ và trẻ em bị lạm dụng tình dục hay lao động cưỡng bức, là một dạng nô lệ thời hiện đại.

Nô lệ tình dục (Sexual Slavery)

Nô lệ tình dục là việc cưỡng bức có tổ chức của những cá nhân hay nhóm người, bắt buộc phụ nữ hay trẻ em phải thực hiện hành vi tình dục ngoài ý chí và ý muốn của họ. Đó là những người có thân phận bị lệ thuộc vào người khác như là một nô lệ, thường bị cưỡng bức tình dục hoặc hoạt động mãi dâm.

2* Báo cáo về nạn buôn người ở Việt Nam

Theo phúc trình hàng năm của bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, thì trong năm 2008 và 2010, VN bị xếp vào danh sách hạng 2, là những quốc gia cần phải theo dõi về nạn buôn người. Hơn nữa, VN còn bị cáo buộc buôn người qua chương trình xuất khẩu lao động của nhà nước.

Trong báo cáo năm 2010, bộ Ngoại Giao HK ghi nhận như sau:

“Chính phủ CSVN chưa tuân thủ đầy đủ những tiêu chuẩn tối thiểu, để ngăn chặn việc buôn người ra nước ngoài, làm nô lệ tình dục và cưỡng bức lao động.

Mặc dù VN có đề ra những biện pháp chống nạn buôn người, nhưng không thấy có tiến bộ, mà trái lại nạn buôn người ngày càng trở nên phức tạp và gia tăng. Về phía chính phủ, chưa thấy có một báo cáo nào về việc truy tố việc buôn người, để bị bóc lột lao động, vì đa số là những công ty dịch vụ xuất khẩu lao động là quốc doanh, của nhà nước, đã “đem con bỏ chợ” để lấy tiền và kiều hối. Cụ thể là nhà nước xuất khẩu 276 người đến Jordan và nhiều ngàn người đến Nga làm lao động chui.

Nhà nước chủ trương xuất khẩu lao động để giải quyết nạn thất nghiệp và xoá đói giảm nghèo của quốc gia. Chỉ biết gia tăng số lượng xuất khẩu để nhận kiều hối, mà không quan tâm đến điều kiện lao động, việc thực hiện hợp đồng lao động, cũng như đời sống của công nhân VN ở các nước ngoài.

Mỗi người phải đóng số tiền từ 2,000 đến 5,000 USD cho dịch vụ xuất khẩu, nên phải cầm cố nhà đất để vay tiền.
Ngoài ra, nhà nước cũng chưa nổ lực giải quyết nạn nô lệ tình dục ngay trên lãnh thổ Việt Nam. VN còn là nơi du lịch tình dục (Child sex tourism), cụ thể như vụ ca sĩ người Anh Gary Glitter đến VN để mua dâm những trẻ em từ 11 đến 13 tuổi. Khu vực “Tây Ba Lô” ở đường Phạm Ngũ Lão, Bùi Viện, Sài Gòn, cũng là điểm đến của khách du lịch mang bịnh ấu dâm, kể cả đồng tính. Năm 2008, một tổ chức của chính phủ Úc đã phát hiện 80 vụ bóc lột tình dục trẻ em ở trung tâm du lịch Sapa trong nước VN.

3* Những vụ buôn người điển hình

3.1. Cảnh sát Malaysia giải cứu 8 phụ nữ Việt Nam nạn nhân của buôn người

Ngày thứ bảy 24-3-2012, đài BBC loan tin, cảnh sát Malaysia đã cứu thoát 8 phụ nữ VN, là nạn nhân của việc buôn người, bị lừa gạt vì những hợp đồng lao động tại nước nầy. 8 phụ nữ VN, trong đó có 2 em 17 tuổi, bị giam cầm trong một căn nhà do một công ty môi giới trá hình về việc làm, bằng những lời hứa hẹn trả lương hấp dẫn.

Các phụ nữ nạn nhân nầy bị bắt buộc phải lựa chọn, hoặc làm gái mãi dâm hoặc phải lấy chồng người Mả Lai, để trả nợ mỗi người 10,000 tiền Mả Lai về vé máy bay và các chi phí trong dịch vụ. Ba người đàn ông trong tổ chức buôn người nầy đang tìm mối để bán mỗi phụ nữ VN giá từ 18,000 đến 20,000 tiền Mả.

Tại VN, theo con số của bộ Công An, thì trong thời gian từ 2005 đến 2011, đã có 2,560 vụ bán người có liên quan đến 5,700 nạn nhân.

3.2. Đường dây bán người qua Trung Cộng

Ngày 20-3-2012, bản tin AP trích thuật 8 nghi can bị bắt, sau khi bán 21 thiếu nữ sang Trung Cộng. Người đứng đầu đường dây là Ngô Thị Hưng Trang, 22 tuổi. Hưng Trang mở một tụ điểm mãi dâm, cấu kết với 5 người khác, dụ dỗ gái trẻ VN sang Trung Cộng để bán vào các nhà chứa, giá từ 10 triệu đến 15 triệu VNĐ mỗi người.

Tân Hoa Xã cho biết, Trung Cộng đã trục xuất 115 phụ nữ VN nhập cảnh bất hợp pháp về nước.

3.3. Gái Việt mãi dâm ở Trung Cộng

Ngày 26-3-2012, đại tá Hồ Sỹ Tiến, cục trưởng Công An Hình Sự cho báo chí biết, đầu năm 2012 đến nay, 20 thiếu nữ bị lừa bán sang Trung Cộng làm gái mãi dâm. Một cô gái 16 tuổi cho biết, họ buộc phải tiếp 40 lượt khách mỗi ngày. Mọi sinh hoạt đều bị giám sát chặt chẽ bởi những tên du côn hung dữ, nếu phát hiện xử dụng điện thoại, thì bị đánh dập dã man để làm gương. Ngoài việc tiếp khách, họ còn tìm mọi cách để tước đoạt tiền của các nạn nhân.

Đa số những nạn nhân bị bán đều thuộc về vấn đề lao động, công ăn việc làm. Đó là nguyên nhân mà nhà nước VN phải chịu trách nhiệm về việc không có việc làm và tình trạng nghèo đói của người dân.

4* Nạn nhân người Việt ở Campuchia lên tiếng

4.1. Số nạn nhân người Việt bị bán sang Campuchia

Năm 2004, cảnh sát Campuchia ước tính có tới 50,000 bé gái bị bán vào các nhà chứa ở nước nầy. Tổ chức Nhân Quyền Thế Giới và Quỹ Nhi Đồng LHQ (UNICEF) ước tính, 1/3 con số 50,000 là các trẻ em VN (Khoảng 17,000) bị bắt làm nô lệ tình dục.

4.2. Nhân chứng người Việt lên tiếng

Ngày 22-10-2009, trường đại học George Washington đã tổ chức một cuộc hội thảo về nạn buôn người ở Đông Nam Á. Trong số khách mời diễn thuyết có một thiếu nữ Việt là cô Sina Vann, tức Nguyễn Thị Bích,quê ở Cần Thơ, được giải thoát sau 2 năm làm nô lệ tình dục trong các nhà chứa ở Campuchia.

“Khi mới 13 tuổi, một lần vì giận gia đình, tôi theo người bạn và một người lạ tên là bà Hai. Khi đến Campuchia, bà Hai bán tôi vào một nhà chứa”. Sina kể tiếp: “Tôi bị nhốt trong một căn phòng, tôi nằm dưới gầm giường và khóc. Tôi tự nghĩ, mình đang ở đâu? họ sẽ làm gì mình? Có ai sẽ giúp mình không?

Họ buộc tôi phải uống một thứ nước, tôi không uống, liền bị đánh đập dã man đến bất tĩnh. Sau lần đầu tiên bị cưởng bức bởi một người da trắng, họ buộc tôi phải tiếp đủ mọi loại khách, có hôm lên tới 30 người. Nếu chống lại thì bị tra tấn”.

Sina Vann phải sống qua nhiều nhà chứa, bị cưỡng hiếp, đánh đập suốt hơn 2 năm, cho tới khi được cứu thoát bởi cảnh sát. Vụ giải cứu được hỗ trợ bởi tổ chức có tên “Quỹ Somaly Mam”, do bà Somaly Mam , một phụ nữ cũng đã từng bị làm nô lệ tình dục, sáng lập.

Giờ đây, Sina đang tích cực góp sức cho tổ chức Somaly Mam, cứu thoát các nạn nhân.

4.3. Làm thế nào để bài trừ tận gốc nạn buôn người ở Việt Nam

Giáo sư Shawn McHale, giám đốc Trung Tâm Đông Nam Á của khoa Quan Hệ Quốc Tế, thuộc đại học George Washington, sau một năm nghiên cứu tại chỗ ở VN, cho đài VOA biết:

“Đúng là việc buôn bán phụ nữ và trẻ em ngày càng phức tạp và gia tăng, vì những lý do sau đây:

- Đa số các tổ chức phi chính phủ, chống tệ nạn buôn người thì ở tại Hà Nội, trong khi việc buôn bán diễn ra ở các biên giới VN-Trung Cộng và VN-Campuchia.

- Lý do thứ hai, là đa số công an cấp dưới ở các biên giới nhận hối lộ. Chúng ta biết rõ ràng rằng Công an CSVN thật sự đã nhận hối lộ. Đây là vấn đề rất khó giải quyết.

- Muốn bài trừ tận gốc nạn buôn phụ nữ và trẻ em, thì trước hết tệ nạn xảy ra ở đâu nhiều nhất, không phải ở tại tỉnh lỵ hay thành phố, mà là chính nơi nó đang xảy ra, rồi dồn nổ lực triệt hạ và ngăn chặn.

- Không nên mập mờ về nạn buôn người và nạn mãi dâm, mà phải công khai, minh bạch. Mãi dâm tự nguyện “hành nghề”, còn buôn người là bị bắt buộc làm bán dâm.

5* Việt Nam bị tố cáo tiếp tay cho nạn buôn người

5.1. Lao nô ở Jordan

Ngày 24-1-2012, Ủy Ban Ngoại giao Hạ Viện HK đã tổ chức một buổi điều trần về việc vi phạm nhân quyền của CSVN. Nội dung bao gồm: nạn buôn người, đàn áp tôn giáo, công an VC xử dụng bạo lực, bắt bớ giam cầm những nhà dân chủ và những người biểu tình yêu nước…

Cô Vũ Phương Anh, nạn nhân của việc buôn người do nhà nước VC tổ chức dưới hình thức gọi là xuất khẩu lao động. Cô Phương Anh và 275 người VN được xuất khẩu qua Jordan làm việc như nô lệ và bị đàn áp, khủng bố.

Năm 2008, cô Phương Anh được công ty dịch vụ xuất khẩu hứa hẹn, làm việc 8 giờ/ngày, lãnh tiền 300USD/tháng. Cô được hướng dẫn cầm cố sổ đỏ (bằng khoáng đất) để vay 2,000 USD nạp vào để làm thủ tục xuất khẩu.

Khi đến Jordan thì mọi người bị thu giữ tất cả giấy tờ tùy thân, phải làm việc 16 giờ/ngày và lãnh tiền 1 đô la/ngày.

Hợp đồng 8 giờ biến thành 16 giờ, tiền lương 300USD trở thành 30USD. Trước sự lường gạt trắng trợn đó, công nhân VN cầu cứu với đại diện công ty và bộ LĐ/TB/XH nhưng vô vọng.

Cuối cùng, 276 người VN phản đối, thì công ty thuê cảnh sát Jordan đàn áp, đánh người, bỏ đói, cắt khẩu phần... Người đại diện công ty là Nguyễn Thu Hà dẫn cảnh sát Jordan và những bảo vệ vào tận phòng đánh đập công nhân, và sau trận đòn dã man, chị Ngọc thiệt mạng.

Cô Phương Anh tìm cách trốn thoát và được định cư ở HK, vì thế, mẹ cô ở VN bị hành hạ đủ điều.Trong bản tin của trang web Việt Báo ngày 4-7-2012, Liên Minh Bài Trừ Nô Lệ Mới (CAMSA=Coalition to Abolish Modern-day Slavery) do Tiến Sĩ Nguyễn Đình Thắng làm Giám Đốc, đưa tin, mẹ của cô Vũ Phương Anh đã bị côn đồ CSVN đâm trọng thương. “Cho thấy CSVN trả thù tàn bạo thân nhân của những người làm chứng hồ sơ nhân quyền của nhà nước Hà Nội”.

Đặc sứ Mỹ phụ trách về việc buôn người, ông Mark Lagon trả lời phỏng vấn của đài Á Châu Tự Do (RFA), “Những công dân VN được xuất khẩu lao động, bị đàn áp, cưỡng bách lao động, bóc lột, vi phạm hợp đồng, là do những công ty nhà nước tuyển dụng, ký giao kèo và đưa họ đi.”

5.2. Lao nô Việt Nam ở Nga

Hồi tháng 8 năm 2009, báo chí Nga loan tin, tại thành phố Ivanteevka có một xưởng may “đen” may quần áo “nhái” (giả mạo) với 600 người VN. Công nhân VN bị bóc lột thậm tệ, bị nhốt dưới một khu vực ngầm, cách biệt với thế giới bên ngoài. Bị thu giữ tất cả giấy tờ tùy thân, phải làm việc từ 12 đến 14 giờ một ngày. 50, 60 người bị nhét vào một phòng, với những chiếc giường tầng.

Chủ nhiệm Ủy Ban Kinh Tế QH/VN, ông Hà Văn Hiền phát biểu: “Thực trạng khổ sai của hàng chục ngàn lao động VN ở Nga vẫn chưa được cải thiện”.

Bộ trưởng LĐ/TB/XH cho biết: “Bộ chỉ nắm được một số lao động ở châu Âu, còn ở Nga thì không có con số cụ thể.”

Đúng là CSVN trực tiếp buôn người. Họ xem việc xuất khẩu gạo, tôm cá và người lao động đều như nhau, đưa ra khỏi nước rồi, thì phủi tay.

6* Nổi kinh hoàng về nạn nô lệ tình dục trẻ em ở Campuchia

Ngôi làng Svay Pak nằm bên ngoài thủ đô Phnom Penh, nổi tiếng là nơi những bé gái được bán dâm một cách công khai cho khách nước ngoài, đang tìm kiếm ấu dâm. Một trong những đứa bé cho phóng viên CNN biết, là cô ở nhà chứa nầy từ khi chưa biết đọc.”Lúc đó, tôi chỉ 5, 6 tuổi. Người đàn ông đầu tiên nói với tôi rằng “Tao muốn quan hệ với mầy”, tôi không biết phải làm gì và không có ai giúp tôi”. Hàng chục bé gái trong làng nầy cũng trải qua những cơn ác mộng như thế.”

Cô cho biết, khi cô đang chơi bên ngoài, thì có một người đàn ông đến gần hỏi chuyện, gạ gẫm. Trong khi đó, một số bé gái bị chính cha mẹ chúng bán. Một số cha mẹ ở Đồng Bằng Sông Cửu Long, VN bị lừa, vì tin tưởng rằng con sẽ được làm việc nhẹ và có tiền. Những đứa bé bị nhốt trong một căn phòng tường dầy, không có cửa sổ, rộng khoảng 2m. Nhà thổ mà cô sống, chuyên nuôi những trẻ chưa tới tuổi dậy thì. Bọn trẻ thấy những người nước ngoài tới mua dâm.

“Lúc đầu, chúng nói chuyện với tôi rất nhẹ nhàng, nhưng khi chúng cưỡng hiếp tôi, thì chúng ra tay đánh đập tàn nhẫn”. Cô gái từng là nô lệ tình dục nầy nghẹn ngào trong nước mắt.

Hiện cô 18 tuổi và được giải thoát ra khỏi cuộc sống đau khổ đầy tủi nhục đó. Cách đây 3 năm, cô đã tìm thấy nơi trú ngụ an toàn, sau khi ông Don Brewster và vợ ông đến ngôi làng nầy để điều hành Trung Tâm Phục Hồi Chức Năng cho các nô lệ tình dục trẻ em.

Ông Don Brewster đang làm việc cùng phái đoàn quốc tế Agape, ông cho biết: “Trong vài năm gần đây, làng Svay Pak có bề mặt thay đổi, tuy nhiên, việc thương mại tình dục trẻ em vẫn còn, mới ngày hôm qua thôi, tôi đã giải thoát cho một em bé 5 tuổi ở làng Svay Pak nầy”.

7* Kẻ bắt cóc và những nạn nhân độc đáo ở Trung Cộng

Ngày 25-9-2011, tờ nhật báo Southern Metropolis Daily đưa tin, một người đàn ông tên Lý Hạo, 34 tuổi, bắt cóc 6 cô gái, giam cầm trong 2 căn hầm bí mật dưới lòng đất, làm nô lệ tình dục cho hắn suốt hơn 2 năm. Hai người trong bọn họ bị giết chế, và chôn xác ở góc tường của 2 căn phòng.

Lý Hạo, một công nhân viên của thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, mua một nhà kho trong nội thành. Chính hắn đào hầm bí mật dưới lòng đất, diện tích 20m2. Khu nầy ở cách xa nhà hắn, nên vợ con không biết gì hết.
Hắn dụ dỗ bắt cóc các thiếu nữ tiếp viên trong các quán Karaoke để phục vụ tình dục bịnh hoạn của hắn.

Để cho những thiếu nữ không còn sức kháng cự, hắn cho họ ăn 2 ngày một lần. Sau một thời gian sống chung, 6 cô gái bắt đầu xô xát đánh nhau dữ dội để giành giật “người yêu”, xem ai là ngưòi được Lý đại ca yêu thương nhất. Kết quả có 2 người chết do ghen tương mà ra.

4 cô gái đồng ý ra ngoài bán dâm để cải thiện đời sống. Một hôm, một cô ra trình diện cảnh sát và tố cáo hắn.

Có điều đặc biệt là trong quá trình điều tra, công an thấy có điều bất thường, là họ cho biết “Lý đại ca chăm sóc chu đáo”, thậm chí có người còn nói tốt để gở tội cho hắn.

Phóng viên Hứa Kỳ Quang là người xuống tận 2 căn phòng dưới hầm trong lòng đất và làm phóng sự điều tra vụ việc, thì bị 2 nhân viên của thành ủy Lạc Dương tìm đến truy hỏi về các nguồn tin và đe dọa anh ký giả về việc “tiết lộ cơ mật quốc gia”. Sao mà kỳ lạ thế?

Thì ra, Lý Hạo đã từng đưa các thiếu nữ đến phục vụ tình dục cho các quan chức trong thành ủy Lạc Dương.

Trong vụ việc, từ kẻ bắt cóc, đến các nạn nhân và cả chính quyền Trung Cộng, thì thật đúng là những con người độc đáo, có lẻ chỉ có chế độ Công Sản ở nước nầy mới có mà thôi.

8* Cuốn nhật ký 3,000 ngày của một cô bé nô lệ tình dục lúc10 tuổi

Ngày 6-9-2010, cô Natascha Kampusch, 22 tuổi, ở Áo (Austria) vừa tiết lộ sự thật,từng bị gã bắt cóc đánh tới 200 lần trong một tuần lễ, suốt trong 8 năm. Ngần ấy năm, Natascha biến thành nô lệ tình dục trong căn hầm xi măng của gã đàn ông đó. Đó là “Nhật Ký 3 ngàn ngày bị bắt làm nô lệ tình dục từ lúc 10 tuổi”. Hợp đồng xuất bản nhật ký giá một triệu đô la.

“Cuộc sống đọa đày trong ngục tối của tôi: bị bỏ đói, đánh đập, chửi bới và phải lên giường với hắn ta…” đó là những dòng chữ mở đầu, kể về vụ bắt cóc gây chấn động thế giới, khi được phát hiện vào năm 2006.

Ngày 2-3-1998, bé gái người Áo, 10 tuổi bị bắt cóc trên đường đi học. Kẻ bắt cóc là Wolfgang Priklopil, một kỹ sư ngành thông tin, đã giam giữ Natascha trong hầm rượu suốt 8 năm trời. Cô kể: “Anh ta tóm lấy thắt lưng tôi và quẳng tôi vào chiếc xe đã mở cửa sẵn. Tôi biết, dù có kêu la thì cũng chẳng có ai nghe trong lúc đó. Tôi quằn quại trong nổi sợ hãi và kinh hoàng.”

Năm 12 tuổi

Hành vi của kẻ bắt cóc thay đổi rõ rệt, hắn bắt đầu đối xử với tôi bằng thái độ của một kẻ bẩn thỉu và đáng ghê tởm. Hắn đá vào chân tôi mỗi khi hắn đi ngang qua, và thụi những cú đấm vào đầu tôi. Hắn buộc tôi phải phục vụ nhu cầu tình dục của hắn, như là một nhiệm vụ hàng ngày.

Sau đó, Priklopil đưa tôi lên tầng trên để làm việc nhà. Tôi phải chà xát, đánh bóng nền gạch trong nhà bếp, nhưng dường như dưới con mắt của hắn, những tấm gạch không bao giờ sạch, cho nên hắn đá vào hông hoặc chân cẳng tôi, cho đến khi mọi thứ được bóng láng.

Hắn nổi trận lôi đình khi tôi phải khóc vì đau quá không chịu nổi. Hắn thộp cổ họng tôi, kéo đến bồn rửa chén, ấn đầu tôi xuống nước cho đến khi tôi ngộp thở sắp chết. Tôi nhớ rất rõ những âm thanh kêu răn rắc vang lên từ cột sống, khi bị hắn thụi vào đầu và cả thân hình mềm nhũng trượt té xuống nền nhà. Lúc đó, tôi chẳng còn cảm giác nào cả.
Năm 14 tuổi

Khi tôi 14 tuổi, tôi phải nằm ngủ dưới đất lần đầu tiên. Tôi cứng người vì sợ hải khi hắn nằm xuống bên cạnh và trói tay tôi với một sợi dây ny long.

Khi nghe hơi thở dồn dập của hắn phà vào cổ tôi, thân hình của hắn sập xuống đè nặng trên mình tôi. Tôi cố gắng cựa quậy nhưng không được, vì lưng bầm tím, thâm đen và rất đau đớn mỗi khi nằm ngửa. Hắn trói tay tôi như vậy hàng đêm mỗi khi nằm với hắn, hắn muốn kềm chế sự phản kháng của tôi.
Năm 15 tuổi
Năm 15 tuổi, tôi phải lên làm việc nhà ở tầng trên của hầm rượu. Hắn không bao giờ cho phép tôi nghỉ ngơi, buộc tôi phải đứng gần hắn khoảng một mét, không hơn không kém, nếu không, thì hắn nổi trận lôi đình, dần cho tôi một trận thập tử nhất sinh. Khi thấy tôi khóc, hắn lại nhốt tôi vào phòng tối không có một chút ánh sáng nào.

Bất cứ khi nào tôi nhắc đến cha mẹ thì hắn nổi điên “Tao là gia đình của mày. Tao là tất cả đối với mày. Mày không có quá khứ. Tao đã tạo ra mày”. Có lần hắn bảo: “Tao là vua, mày là nô lệ” Hắn bỏ đói để tôi không còn sức kháng cự.
Năm 16 tuổi

Năm 16 tuổi, khẩu phần của tôi giảm xuống đáng kể, chỉ bằng ¼ khẩu phần người lớn. Ăn sáng là sữa, trà và 2 muỗng ngũ cốc. Tôi chỉ còn 38 kí, tiều tụy trong nổi đau của mình. Tôi bị cạo trọc đầu. Khi tắm, nhìn thấy mình trong gương, thân hình trơ xương, tay chân, mặt mày đầy những vết bầm tím, má hóp, gương mặt hốc hác.
Từ đó, ban đầu, hắn buộc tôi chỉ mặc quần mà thôi, sau đó, khỏa thân hoàn toàn. Hắn cho rằng trong tình trạng đó, tôi không thể chạy ra đường kêu cứu. Hắn thích đánh vào những vết thương còn hở miệng trên thân thể tôi.
Cả một quảng đời bị đày đọa, tôi chỉ dám đánh lại hai lần vào bụng hắn, hắn hơi choáng váng, rồi sau đó, túm lấy tôi mà thẳng tay đánh đập cho đến khi tôi ngã quỵ mới thôi. Từ đó, bạo lực ngày càng gia tăng, thậm chí có tuần tôi bị đánh đập hơn 200 lần.

Tại sao trên thế gian nầy lại có con người nhẩn tâm, độc ác đến như thế?

Một hôm, tôi nghe thấy tên mình trên đài, cho rằng tôi đã biến mất mà không để lại dấu vết gì. Tôi muốn thét lên: “Tôi đang ở đây! Tôi còn sống!”

Tôi đã tự tử 3 lần, nhưng đều bị kịp thời ngăn chận.

ascha Kampusch may mắn trốn thoát ngày 23-8-2006 khi cô 18 tuổi, trong khi “con yêu râu xanh” đang rửa xe.

Khi tôi trốn thoát, Wolfgang Priklopil lao mình vào đoàn tàu, thân mình đứt làm 3 khúc.

Sau khi thoát khỏi căn hầm xi măng, Kampusch trở thành nhân vật của truyền thông, cô xuất hiện trên các đài truyền hình trên thế giới.

Cuốn sách Nhật ký ba ngàn ngày ra mắt đầu tiên ngày 13-9-2007 bằng tiếng Anh, cô kiếm được một triệu đô la.

9* Cô gái bị bắt cóc làm nô lệ tình dục suốt 18 năm

9.1. Nạn nhân bị bắt cóc

Ngày 15-10-2009, tạp chí People đăng trên trang bìa bức ảnh rạng rỡ của Jaycee Dugard, 29 tuổi, từng bị bắt cóc, giam cầm và làm nô lệ tình dục suốt 18 năm.

Jaycee Dugard đã bị Phillip Garrido bắt cóc năm cô 11 tuổi, phải sống 18 năm trong căn lều ở sau nhà hắn. Ngoài ra, cô còn có 2 đứa con gái với người bắt cóc, là Angel, 15 tuổi và Starlet, 11 tuổi.

Jaycee và 2 con gái được cứu thoát ngày 26-8-2009. Bức ảnh trên tạp chí People được nhiếp ảnh gia riêng của Dugard chụp, tên của nhà nhiếp ảnh không được tiết lộ. Tạp chí People cho biết, “Chúng tôi đã mua trước các bức ảnh, chúng tôi không muốn nói chi tiết về việc nầy”.

People công bố những bức ảnh và cho công chúng biết rõ những bí ẩn chung quanh câu chuyện Dugard bị bắt cóc, bị giam cầm làm nô lệ tình dục cũng như được giải cứu như thế nào.

9.2. Tự đúc đầu vào rọ

Phillip Garrido làm việc cho một nhà in. Hai năm trở lại đây, tự nhiên hắn cho biết mình có khả năng đặc biệt, là có thể nghe được tiếng nói của Chúa và các thiên thần.

Năm 2007, Garrido mở một trang web nhằm mục đích khuếch trương “môn phái” có tên là “Ham muốn của Chúa”. Hắn khoe khoang là trong đầu hắn đầy những tiếng nói của Chúa và những thiên thần. Trên trang web, hắn bịa ra những lời phát biểu của các độc giả gởi đến để ca ngợi hắn.

Thế rồi Garrido quyết định tổ chức một sự kiện tôn giáo, và hắn đến phát truyền đơn trong khuôn viên của trường đại học Berkeley, CA.

Hôm đó, Garrido và 2 con gái của Jaycee Dugard đến văn phòng của trường đại học, xin được tổ chức một sự kiện tôn giáo trong khuôn viên nhà trường.

Cảnh sát của trường Berkeley kiểm tra lý lịch của Garrido, thì phát hiện tên nầy đã từng bị tù về tội hiếp dâm. Cảnh sát điều tra được thông báo, nên đã triệu tập Garrido đến đồn cảnh sát. Thế là Phillip Garrido và vợ là Nancy cùng với Jaycee và 2 con đến trình diện cảnh sát.

Trong khi tách rời ra để thẩm vấn, thì tên tuổi Jaycee Dugard được phát hiện. Thế là Jaycee và 2 con được cứu thoát.

Phillip và Nancy bị bắt giam và hiện đang ngồi tù về tội bắt cóc và hàng loạt những cáo buộc về nhiều tội giết người trong vùng.
9.3. Sinh con năm 14 tuổi

Tháng 7 năm 2011, Jaycee Dugard lần đầu tiên cho biết cô bị giam suốt 18 năm, bị cưỡng hiếp, làm nô lệ tình dục, đã sinh con vào năm 14 tuổi, tại sân sau nhà của người bắt cóc.

Ba năm sau ngày bị bắt cóc lúc 11 tuổi, năm 1991, Jaycee hạ sinh đứa con gái đầu lòng, cha nó là Phillip Garrido, người đã bắt cóc cô. Cô bị nhốt trong phòng có khóa cẩn thận khi cô đau bụng đẻ. “Tôi không biết tôi sắp sanh. Tôi rất sợ hãi vì bị nhốt trong phòng có khóa.” Jaycee trả lời phỏng vấn của Diane Sawyer trên chương trình ABC News.

“Tôi không biết gì về Sex lúc 11 tuổi, khi bị Phillip và vợ hắn là Nancy Garrido bắt cóc hồi năm 1991, khi đang đứng đón xe bus của trường trước cửa nhà.

Vào ngày chủ nhật năm 1994, tôi mới 13 tuổi, cảm thấy bụng ngày càng lớn và nặng nề, nhưng tôi không biết lý do tại sao. Vợ chồng Garrido cho biết, đó là mang thai. Tôi được cho xem Video về việc mang thai và sanh đẻ, nhưng tôi rất lo sợ vì không có bác sĩ, và người đở đẻ chính là người đã bắt cóc tôi”. Đó là những lời của Jaycee trong cuốn hồi ký tựa đề “A Stolen life”. “Và cuối cùng, tôi thấy mặt con gái tôi. Đứa bé rất xinh đẹp, và tôi thấy không còn cô đơn nữa. Tôi có một con người thuộc về tôi. Năm 1997, một bé gái nữa ra đời.
Nhà giam biến thành một lớp học nhỏ để dạy con, với trình độ lớp 5 tiểu học của tôi.

Cùng với thời gian, tôi cương quyết tập chịu đựng, vượt qua những trận đòn chí tử, những vụ cưỡng hiếp để được sống sót.”, Jaycee tiết lộ với Diane Swayer trên ABC như thế.

“Trong suốt thời gian bị giam cầm, tôi luôn luôn nhớ đến mẹ tôi. Tôi muốn được ở bên cạnh, dựa đầu vào lòng mẹ để được che chở và thương yêu. Tôi khóc mỗi ngày, mỗi đêm, mong được trở về với mẹ, nhưng số phận của tôi nằm trong lòng bàn tay của kẻ độc ác, không còn tình người.

Tôi cũng mong cho mẹ tôi được kiên cường trước tình trạng bị mất con, không biết bà dã ra sao”.

Trong cuộc phỏng vấn, bà Terry Probyn, mẹ của Jasycee cho biết: “Tôi không bao giờ bỏ cuộc trong việc tìm kiếm đứa con thân yêu của mình. Tôi luôn chìm ngập trong nhớ thương và đau khổ của người mẹ.Tôi luôn nhớ đến việc hôn con gái trước khi đi ngủ, đi làm. Ám ảnh đó theo tôi suốt 18 năm qua.”

9.4. Chân tưóng của Phillip Garrido

Tên đầy đủ là Phillip Craig Garrido, sinh ngày 5-4-1959 tại Brentwood, Contra Costa, Cali. Cuộc sống không có gì đặc biệt, trưóc khi bị té xe môtô. Sống bằng nghề in ấn.

9.4.1. LSD đã giết con tôi

Manuel Garrido, 88 tuổi, cha của Phillip cho biết, hắn là đứa con ngoan, nhưng sau vụ té xe môtô lúc 16 tuổi, phải qua một cuộc giải phẩu ở đầu, tâm tính biến đổi hoàn toàn. Nó bắt đầu xử dụng LSD, một loại ma túy tổng hợp rất mạnh.

Phillip bộc lộ chân tướng là một con nghiện ma túy, thích dùng bạo lực để thỏa mãn ham muốn xác thịt.

Ngày 30-8-2009, lực lượng cảnh sát địa phương và liên bang mở cuộc khám xét hiện trường trong khu nhà của Phillip.

9.4.2. Tiền án của Phillip Garrido

Cảnh sát cho biết, Phillip bắt đầu xử dụng LSD từ năm 1968, thời điểm nầy hắn gây ra tội ác nghiêm trọng, đưa đến bản án 50 năm tù. Đó là, năm 1976, Phillip bắt cóc một thiếu nữ 25 tuổi ở bãi đậu xe South Lake Tahoe, còng tay nạn nhân, đem về một nhà kho hoang vắng để hãm hiếp trong nhiều ngày.

Phillip thú nhận với cảnh sát điều tra là hắn thích bắt cóc phụ nữ để hãm hiếp vì chỉ có cách đó hắn mới cảm thấy thỏa mãn nhục dục.

9.4.3. Hội chứng Stockholm

Trong khuôn viên trường đại học Berkeley, Phillip đi cùng một phụ nữ mang tên Allissa và 2 đứa con gái đến phát truyền đơn về việc tổ chức một buổi nói chuyện về tôn giáo. Allissa chính là Jaycee đã bị bắt cóc năm 1991.

Ông Carl Probyn, chồng sau của bà mẹ, tức là cha dượng của Jaycee cho rằng: “Jaycee có một quan hệ tình cảm khá khắn khít với Phillip. “Jaycee có những cảm cảm xúc mạnh với hắn, nó cảm thấy đó gần như một cuộc hôn nhân”.

Jaycee và 2 con chơi trong vườn, trong tầm nhìn của hàng xóm, nhưng không bao giờ kêu cứu với ai cả, mặc dù thường bị Phillip tấn công.

Hiện tại, Jaycee đang được kiểm tra tâm thần ở một địa điểm bí mật thuộc bắc Cali, dưới sự bảo vệ của FBI.

Một chuyên viên hàng đầu về bắt cóc của Mỹ, ông Clint Van Zandt cho biết: “Mối quan hệ tình cảm giữa nạn nhân bị bắt cóc với người bắt cóc được gọi là “Hội chứng Stockholm”, một kiểu quan hệ cảm xúc, mà trong thực tế là một kế hoạch chịu đựng để được sống sót. Ban đầu giả vờ hợp tác rồi sau đó quen dần, thành chấp nhận và ưng thuận, cũng giống như trường hợp của những tù binh làm việc cho kẻ địch vậy.

Hội chứng Stockholm bắt nguồn từ sự kiện xảy ra ở Stockholm, thủ đô của Thụy Điển vào năm 1973. Một tướng cướp tên Jan Erik Olson bắt 4 nhân viên ngân hàng làm con tin, bị cảnh sát bao vây 5 ngày, từ 23 đến 28-8-1973.

Trong khi cuộc thương thuyết giữa hai bên đang tiến hành, thì một cú điện thoại gây ngạc nhiên, đó là một con tin tên Kristin Enmark gọi phone yêu cầu cảnh sát hãy thả tên cướp. Sau đó, cảnh sát xịt hơi cay vào ngân hang, và cứu thoát các con tin.

Khi ra tòa, chính Kristin Enmark góp tiền mướn luật sư bào chữa cho “người yêu” là tên tướng cướp.

Trở lại vụ bắt cóc Jaycee làm nô lệ tình dục, kết thúc có hậu của thảm kịch nầy rất hiếm hoi, vì đa số những vụ bắt cóc trẻ em thường kết thúc rất bi thảm.

10* Kết

Tóm lại, phụ nữ và trẻ em Việt Nam bị bắt làm lao động cưỡng bức, làm nô lệ tình dục bắt nguồn từ tình trạng nghèo đói, không có công ăn việc làm. Nạn nhân buôn bán con người diễn ra dưới nhiều hình thức phức tạp, trong đó, hành động “đem con bỏ chợ” của chương trình xuất khẩu lao động của nhà nước CSVN, bị cho là tiếp tay với tệ nạn buôn người.

Muốn giải quyết tận gốc nạn buôn người ở VN thì phải cải thiện đời sống nhân dân, thực hiện công bằng xã hội và diệt trừ tham nhũng.

Nhưng điều quan trọng nhất là phải chấn hưng đạo đức dân tộc, đã bị suy đồi đến cùng cực dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản VN, đã làm cách mạng XHCN 58 năm ở miền Bắc và 37 năm ở miền Nam. Kết quả là thế hệ Hồ Chí Minh bệ rạc như thế đó mà người ta gọi là đã đến thời kỳ đồ đểu.

Tất cả những băng hoại xã hội không còn cơ hội để đổ thừa là do tàn dư của Mỹ Ngụy nữa, mà đảng CSVN phải gánh lấy trách nhiệm, nói cụ thể ra là Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng, Nông Đức Mạnh chính là những tội phạm phá hoại tan hoang đất nước về mọi mặt.

Một thực tế vô phương chối cãi.

Trúc Giang
Minnesota ngày 15-4-2012

dangnguoivietyeunguoiviet.org
https://sites.google.com/site/tochucnguoivietyeunguoiviet/



__._,_.___



THÁNG TƯ ĐEN LẠI VỀ...
Thanh Quang, phóng viên RFA
Tải xuống âm thanh

Giải Phóng Dân Tộc Như Thế Này Đây... Hôm nay là thời điểm kỷ niệm Biến Cố 30 tháng Tư năm 1975 đánh dấu ngày Sàigòn thất thủ về tay người CS.

AFP photo Hai thiếu nữ Việt Nam thương tiếc người thân của họ tại nghĩa trang quân đội Biên Hòa ngày 29 tháng tư năm 1975

Sau 37 năm Hàng chục ngàn thường dân cùng binh lính các quân chủng đang nổ lực tìm đường lánh nạn cộng sản “Tháng Tư về…” – tựa đề bài thơ của blogger Mẹ Nấm – khiến tác giả nhớ “Ngày còn thơ, Tháng Tư rợp trời sắc đỏ”, “chiếc khăn quàng đỏ siết chặt tuổi thiếu niên, làm sao thấy được mất mát của chiến tranh ?”, “Những tháng thơ ngày dại, quay cuồng trong cơn lũ giáo điều, cuốn trôi sự thật…”. Thế còn bây giờ, khi 30 tháng Tư lại về, tâm trạng của blogger Mẹ Nấm ra sao? Xin thưa, tác giả cảm nhận những “nỗi buồn”, “giọt nước mắt”, “ký ức hãi hùng”… Tháng Tư, Có máu của những người da vàng mũi tẹt nằm xuống chính bởi đồng bào mình… Tháng Tư, Có nỗi buồn của kẻ đi xa, những ký ức hãi hùng không bao giờ phai nhạt, Giọt nước mắt sau nhiều năm cô đọng, Nuốt vào tim, uất nghẹn hai tiếng... Quê Hương! Ôi Tháng Tư, Tháng ly tán của cả một dân tộc. Bao năm rồi thịt có liền da? Cây cầu xưa nay đã nối đôi bờ Trong ký ức vẫn không hề hàn gắn. Tháng Tư, Triệu người ăn mừng chiến thắng… Triệu người vẫn nặng lòng với những chuyến đi...

Qua bài “Tổ quốc là nhân dân” được blog Hoàng Quang và nhiều mạng nhật ký khác phổ biến, tác giả Nguyễn Quang Nhàn nhân ngày Biến Cố 30 tháng Tư đề cập tới “có hàng triệu người vui và có hàng triệu người buồn”, có hàng triệu người mừng đất nước hết chiến tranh thì cũng có hàng triệu người “ngơ ngác, hoảng loạn” để phải bỏ nước ra đi tìm tự do, dân chủ, quyền được làm người ở xứ lạ quê người. Ngày 30 tháng Tư trong nước lại “đập vào mắt, chọc vào tai” người dân những điệp khúc “giải phóng, chiến thắng”, “công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội là sự nghiệp cao cả”… Nhưng theo tác giả, hiện đã 37 năm kể từ biến cố 30 tháng Tư 1975, “lớp người ngày ấy” đã va chạm với thực tế “trần trụi của xã hội”, những lý tưởng, ước mơ chắc đã tan theo mây khói, những nỗi niềm vui, buồn, đắng cay, tủi nhục đã trôi nổi bọt bèo, đã vong thân, vong bản hay – nếu có lòng với quê hương – đang sống cùng nỗi đau của dân tộc. Và thực tại đất nước lại “bày ra”.

Họ thấy gì ? Tác giả mô tả: "Vẫn những mâu thuẫn nội tâm dân tộc đang giằng xé; nhiều thứ tha xen lẫn thù hận còn sâu lắng; nhiều khổ đau tiếp tục chất chồng; nhiều bất an vẫn tiếp tục trong cuộc sống xã hội hàng ngày! Công nhân - nền tảng của đảng độc quyền lãnh đạo - cứ tiếp tục đình công; nông dân - lực lượng chủ lực trong cách mạng “dân tộc, dân chủ, nhân dân” - trở thành dân oan, bị cướp nhà, cướp đất tiếp tục khiếu kiện, sống lây lất, tha hương; trí thức “phản biện” lại tiếp tục bị đưa ra tòa vì tin vào cái quyền tự do dân chủ được Hiến pháp quy định; biên cương, biển đảo vẫn luôn dậy sóng; anh em đồng chí cùng chung “tổ quốc xã hội chủ nghĩa”, “bên này biên giới là nhà”, đất nước, nhân dân hàng ngày bị lộng giả chân chơi trò cướp giật … Xã hội lắm thứ loạn, nạn, cướp. Tham nhũng là quốc nạn không còn thuốc chữa…, băng hoại tâm hồn dân tộc đất nước…" Vẫn những mâu thuẫn nội tâm dân tộc đang giằng xé; nhiều thứ tha xen lẫn thù hận còn sâu lắng; nhiều khổ đau tiếp tục chất chồng; nhiều bất an vẫn tiếp tục trong cuộc sống xã hội hàng ngày!
Nguyễn Quang Nhàn

Khi viết “Về dân quyền và dân tộc nhân 30 tháng Tư” blogger Lê Quốc Quân lưu ý rằng “đất nước vẫn không ngừng động loạn, bất an. Hết cải tạo công thương là quá trình bỏ nước ra đi, sau đó là những năm bao cấp đói đến run người. Kể từ khi xa rời dần với Chủ nghĩa Xã hội, đất nước no bụng nhưng bỗng đói tâm hồn. Nhân phẩm nhiều người như bị xé ra làm đôi, chắp vá”.

Biến cố 30 tháng Tư khiến blogger Bùi Minh Quốc một dạo nào hồi tưởng, qua những dòng thơ: Tôi treo lên lá cờ máu Đau đáu hồn tôi Giờ này năm ấy Vẫn ngã xuống bao người Những người cuối trong trận cuối Cuộc chiến tranh dằng dặc mấy đời Nhưng rồi nhà thơ Bùi Minh Quốc mới nhận ra rằng đó chưa phải là trận cuối của cuộc chiến “dằng dặc mấy đời”, mà người dân Việt “vẫn ngã xuống bao người”, trong những năm 1978, 1979, 1988, ngã xuống tại vùng biên giới Tây-Nam, tại vùng biên giới phía Bắc Biển Đông, khi “đồng chí” lộ nguyên hình là lũ giặc, khi các “đồng chí’ không cho ai được nhắc tới. Và tác giả thấy xót xa – lẫn uất hận: Im lìm phố trưa Chợt nghe ục vào tai tiếng quát : “Này bà kia sao chưa treo cờ ?” Gã công an kinh ngạc Trố mắt nhìn bà hàng xóm giả lơ Tôi nhìn lên màu máu rực trên cờ Thấy người chết bật mồ đứng dậy. Đại nạn đất đai Ngày 30 tháng Tư cũng là sinh nhật của nhà văn Nguyễn Quang Lập, nhưng ông không lo “cái già xồng xộc nó thì theo sau”, mà lo cho quê hương, đất nước. Nhà văn nêu lên một loạt câu hỏi, rằng “sau 37 năm hòa bình thống nhất, 67 năm xây dựng CNXH, đất nước ta đang ở đâu?”, “Sự thật thế nào ?”.

 Nhà văn Nguyễn Quang Lập, tức blogger Quê Choa, trích dẫn báo Người Lao Động mà lấy làm “ngao ngán”, vì “Theo Báo cáo phát triển Việt Nam 2009 của Ngân hàng Thế giới, thu nhập bình quân đầu người của Việt Nam tụt hậu tới 51 năm so với Indonesia, 95 năm so với Thái Lan và 158 năm so với Singapore”. Rồi nhà văn bày tỏ nỗi “ngao ngán” này qua bài tựa đề “Hãy nói thật với nhau đi!”. Gần 3000 công an, bộ đội cưỡng chế đất ở Văn Giang hôm 24/4/2012. RFA files "Lại càng ngao ngán hơn khi thấy một loạt những cái nhất của Việt Nam ta. Đây là thống kê của báo lề phải nhé, chứ không lại bảo của lực lượng thù địch đang cố tình bôi nhọ chế độ ta. Nhưng tất cả những điều đó cũng không bì được với đại nạn đất đai ở nước ta." Sau 37 năm kể từ 30 tháng Tư năm 1975, “đại nạn đất đai” quả là ngày càng trầm trọng khi “bom nổ ở Tiên Lãng, Hải Phòng chưa dứt thì gạch đá, khói lửa, máu đổ ở Văn Giang, Hưng Yên đã dâng lên”. Chúng ta hãy nghe những vầng thơ của Thanh Thảo: 36 triệu đồng đền bù một sào đất 36 triệu đồng cho những kiếp tha hương có thể ngày mai từ Văn Giang lớp lớp sẽ lên đường vượt Trường Sơn làm “cà phê tặc” “đinh tặc” v…v…các thứ “tặc” sau 37 năm cháu con những người xưa vượt Trường Sơn giữ nước giờ mất đất mất quê mất tất chỉ còn Ecopark chỉ còn “không gian xanh” chỉ còn nước mắt Bài tựa đề “Đặt Mình Trong Vị Trí Người Dân Văn Giang” của nhà báo Huy Đức có đoạn cảnh báo: "Đừng nghĩ Đoàn Văn Vươn hay Văn Giang là đơn lẻ. Không nên coi một chính sách luôn giữ kỷ lục trên dưới 80% tổng số người khiếu kiện trong suốt hơn 20 năm qua là không có gì sai. Cho dù quyết tâm cưỡng chế 160 hộ dân ở Văn Giang có thể chỉ vì lợi ích của một số cá nhân; có thể sau thất bại trong vụ Đoàn Văn Vươn, Chính quyền muốn cứng rắn để dập tắt khát vọng đòi đất của những nông dân muốn noi gương anh Vươn. Thì, hình ảnh cuộc cưỡng chế hôm 24-4-2012 đã trở thành một vết nhơ trong lịch sử." Khi nhận xét về “Thực tiễn VN hôm nay”, blogger Lê Quốc Quân cũng không quên lưu ý về “những người nông dân vẫn còng lưng đi cấy” sau khi 37 năm đã trôi qua kể từ biến cố 30 tháng Tư 1975. Nhưng, LS Lê Quốc Quân nhận xét tiếp, “khi đang lam lũ, ngẩng mặt lên vuốt vội mồ hôi là lúc bà con thấy đất dưới chân mình trôi đi” vì nó bị giới quyền thế đỏ “cướp” đem bán cho những người khác với giá cao hơn gấp hàng ngàn lần. Vì vậy, vẫn còn đó anh Vươn tạo “bom” và bà con nông dân – như bà con Văn Giang – đem cuốc, xẻng, gậy gộc ra đồng giữ đất. Đừng nghĩ Đoàn Văn Vươn hay Văn Giang là đơn lẻ. Không nên coi một chính sách luôn giữ kỷ lục trên dưới 80% tổng số người khiếu kiện trong suốt hơn 20 năm qua là không có gì sai. Nhà báo Huy Đức Qua biến cố Văn Giang, blogger Thùy Linh đã chứng kiến cảnh “Đất Vỡ” khi “cả ngàn nông dân úp mặt vào Đất để lắng nghe lần cuối tiếng thì thầm từ lòng sâu, nơi hồn thiêng cha ông gởi vào đó bao đời và mai đây sẽ chìm dưới những căn hộ cao tầng sang trọng cho những kể lắm tiền nhiều chức”. Qua bài “Đất Vỡ” ấy, blogger Thuỳ Linh lưu ý rằng hiện giờ Làng Nước có rồi nhưng Đất lại bị cưỡng chiếm cho cuộc bán buôn kiếm chác của những kẻ chức quyền tham lam vô độ vô nhân. Tác giả bày tỏ nỗi buồn theo thân phận của những người bị mất dòng sửa Đất Mẹ: "Lửa đã cháy và máu đã đổ không phải từ ngoại xâm mà từ những người họ hay gọi là đồng chí. Ôi người dân quê tôi lam lũ nhiều đời sẽ còn bị bần cùng tới khi không còn nước mắt để khóc, không còn máu để chảy trong huyết quản. Ngày mai những thân phận người không còn được bú mớm dòng sữa Đất Mẹ sẽ vất vưởng ra thành phố lay lắt kiếm sống qua ngày. Những kiếp sống tàn đời không biết đến ấm no." Và tác giả không khỏi phẫn nộ, nhưng vẫn hy vọng ở ngày mai: "Đất đang vỡ như trái tim đang vỡ…Từng mảnh tim ứa máu rải khắp quê hương này…Và người ta đang lấy máu Đất để sơn phết những gương mặt Quỉ đang nhảy múa cuồng điên trong cơn khát tiền tài danh vọng. Đất đã vỡ như trái tim đã vỡ…Tan hoang…Thôi, hãy quay mặt đi đừng nhìn cơn điên loạn này mà phá hỏng mất tâm hồn. Ông bà cha mẹ cố giữ lấy cho con lòng tốt để đón chờ một tương lai sẽ phải đến…" Một đất nước tụt hậu Cảnh dân phòng trấn áp người biểu tình chống Trung Quốc ở TPHCM hôm 21/8/2011. AFP photo Qua bài “Viết cho Tháng Tư”, blogger Huỳnh Thục Vy lưu ý phương châm “cứu cánh biện minh cho phương tiện” của người CSVN, chiến dịch gây sợ hãi…, mở đường thực hiện những cuộc đẫm máu kinh hoàng mà nạn nhân là đa số thường dân, đưa hàng triệu thanh niên miền Bắc lao vào cuộc chiến như con thiêu thân, khiến cả một thế hệ bị lừa gạt vì không nhận chân được bản chất chế độ. Hậu quả là, theo blogger Huỳnh Thục Vỵ, “sự nghiệp giải phóng miền Nam và thống nhất đất nước” của người CS đã “không khiến VN trở thành hùng mạnh hơn, dân tộc ta trở nên kiêu hãnh hơn”, mà biến miền Nam trước ngày gọi là “giải phóng” vốn cường thịnh hơn Hàn Quốc, đã cùng cả nước lẹt đẹt theo sau nhiều nước trong khu vực – và trên thế giới. Tác giả nêu lên nghi vấn rằng “Nếu ta lấy cứu cánh là sự phồn thịnh của quốc gia, là an sinh hạnh phúc, là tự do nhân phẩm của mỗi một người dân làm chuẩn thì liệu sự thống nhất ấy có nghĩa lý gì?”. Blogger Huỳnh Thục Vy nhận thấy “sự thống nhất, sự giải phóng đó mới đau đớn làm sao !” khi Hà Nội thực hiện “giải phóng Miền Nam” khỏi mối quan hệ đồng minh với Hoa Kỳ để cả nước trở thành chư hầu của TQ, để vết thương lòng của người dân vẫn hằn sâu, sự hoà hợp trong tình tự dân tộc vẫn vắng bóng, để hình thành sự chia cắt gay gắt giữa giới quyền thế tư bản đỏ cam phận tay sai phương Bắc với con dân yêu nước và hy sinh cho tự do, phẩm giá con người. Chúng ta hãy nghe tâm sự của Huỳnh Thục Vy qua “Viết Cho Tháng Tư: Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Blogger Huỳnh Thục Vy "Mỗi năm tháng Tư về, bao nhiêu lễ lạc, đình đám vẫn diễn ra bất chấp mối hoài niệm về quá khứ vẫn nặng trĩu trong lòng nhiều người Việt, bất chấp mối ưu tư về tương lai đất nước vẫn canh cánh trong lòng những người có tâm huyết với đất nước. Những con người có lương tâm và tự trọng không bao giờ vui sướng được trong nỗi thống khổ to lớn ấy của dân tộc. Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Ba mươi tháng Tư - xin cầu nguyện cho tự do và nhân phẩm, cho sự Hoà hợp dân tộc và nền công lý." __._,_.___ . __,_._,___

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

TÀI SẢN KHỔNG LỒ CỦA CHA CON NGUYỄN TẤN DŨNG






Tài Sản Khổng Lồ Của Cha Con Nguyễn Tấn Dũng
Nguyễn Thứ Lữ, bí danh Hồng-Hà

Thủ đô Hà-Nội, ngày 17 tháng 04 năm 2011.


Thư NgỏVề việc cả nước đều bị “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” lường gạt”.
Kính gửi: Toàn thể đồng bào trong nước và ở nước ngoài.


Tôi, Nguyễn Thứ Lữ, bí danh Hồng-Hà, nguyên chính trị viên Trung Đoàn Tây-Bắc, 50 tuổi Đảng, trân trọng có đôi lời thưa cùng đồng bào, nhất là các cán bộ, đảng viên, những quân nhân trong QĐNDVN, những công an trong CAND đang ra sức bảo vệ chế độ hãy thức tỉnh vì chúng ta đã và đang bị “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng lường gạt”. Những mồ hôi nước mắt và tiền bạc của chúng ta và nhân dân Việt Nam đã và đang chảy vào túi tham của “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” lấy làm của riêng. Công nợ của quốc gia Việt Nam mà “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” làm cho hao hụt đến đời cháu của chúng ta chắc gì sẽ trả hết?Với một con Người, máu rất có hữu ích dùng để nuôi thân thể người ta.
Với một quốc gia, kinh tế cũng như máu vậy. Kinh tế dùng để nuôi quân, nuôi dân. Người ta ví kinh tế là yết hầu của một nước. Ai nắm giữ kinh tế trong một nước là người đó có thể như một ông vua, sai khiến được thiên hạ một cách dễ dàng. Quốc dân đồng bào, trong đó gồm có TW Đảng, toàn thể đảng viên, toàn thể QĐNDVN, toàn thể CAND … qúy vị và các bạn có biết ai đang nắm giữ vận mạng nước Việt chúng ta không ? Đó là ”Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” đang nắm giữ kinh tài của cả nước và điều khiển 20 doanh nghiệp Quốc Doanh quan trọng cốt lõi gồm có :


1-Tập đoàn Dệt May; 2- Tập đoàn Điện Lực Việt Nam; 3- Tập đoàn Dầu Khí Quốc gia Việt Nam; 4- Tập đoàn Công nghiệp Than (Khoáng sản Việt Nam); 5- Tập đoàn Công nghiệp Cao su Việt Nam;6- Tập đoàn Bưu chính Viễn thông Việt Nam; 7- Tổng công ty Xăng Dầu Việt Nam ( đổi thành Tập đoàn Xăng Dầu Quốc gia Việt Nam); 8- Tập đoàn Công nghiệp Hoá chất Việt Nam; 9- Tổng công ty Giấy Việt Nam; 10- Tổng công ty Thuốc lá Việt Nam (đổi thành Tập đoàn Thuốc lá Việt Nam); 11- Tổng công ty Sông Đà; 12- Tổng công ty Thép Việt Nam (đổi thành Tập đoàn Thép Việt Nam); 13- Tổng công ty Hàng Không Việt Nam; 14- Tổng công ty Công nghiệp Xi-măng Việt Nam; 15- Tổng công ty Lương thực miền Bắc (Đang kế hoạch sát nhập Tổng công ty Lương thực miền Nam làm một); 16- Tổng công ty Lương thực miền Nam; 17- Tổng công ty Cà phê Việt Nam; 18- Tổng công ty Đường Sắt Việt Nam; 19- Tổng công ty Hàng hải Việt Nam (đổi thành Tập đoàn Hàng Hải Việt Nam); 20- Tập đoàn Viễn Thông Quân Đội Viettel.


Kể từ ngày ĐCSVN nắm chính quyền đến nay cộng lại là 65 năm, chưa có vị thủ tướng nào có đầy quyền uy như Nguyễn Tấn Dũng. Theo như điều lệ của Đảng CS, Nguyễn Tấn Dũng không được quyền gả con gái cho thành phần Ngụy. Nhưng vì Dũng đã khinh miệt chẳng xem ai ra gì; cà đến Tổng Bí thư là người có quyền lãnh đạo tối cao trong Đảng. Vì những người nắm giữ giếng mối quốc gia không ít thì nhiều đã được Dũng chia chác tiền bạc cho. Vì mối lợi cá nhân đó mà họ quên mất đại sự là “an ninh quốc gia”.


Sau khi Dũng gã con gái rượu là Nguyễn Thanh Phượng cho Henry Nguyễn (tên Việt Nam là Nguyễn Bảo Hoàng) con của ông Nguyễn Bang, một cựu quan chức của chính quyền miến Nam. Khi gia đình Nguyễn Bang di cư sang Mỹ, Hoàng mới 2 tuổi. Henry Nguyễn đến Việt Nam làm việc với tư cách Tổng Giám Đốc IDG Venture VietNam. Nghe nói chuyện hai bên xáp lại gần nhau đều có sự sắp xếp của bàn tay kín đáo. Ngày 16/11/2008 là ngày thành hôn giữa Nguyễn Thanh Phượng (con gái của Dũng) và Henry Nguyễn. Nguyễn Tấn Dũng với sự cố vấn không công khai của ông Nguyễn Bang qua người con dâu. Dũng thực hiện theo kế hoạch tóm thâu tất cả các Công ty Quốc Doanh thu về một mối; đặt dưới quyền kiểm soát của thủ tướng. Và cũng từ đó mới xẩy ra vụ Vinashin làm thất thoát số tiền kếch sù lên đến hơn 4 tỷ USD; và vụ đang xẩy ra mới đây là vụ thất thoát một số tiền lớn lên đến 3 tỷ USD ở Ngân hàng Phát triển Nông nghiệp? Xin đồng bào hãy nhớ rằng số tiền bị thất thoát là tiền vay nợ nước ngoài mà đồng bào phải trả chứ không phải tiền từ trên Trời rơi xuống?


Tại sao lại có vụ “chìm xuồng Vinashin”. Vì Nguyễn Tấn Dũng có liên quan chặt chẽ với Vinashin từ việc bố trí nhân sự.… Nếu mang ra xử thì đương nhiên Dũng không thoát khỏi lưới pháp luật. Nếu trường hợp Vinashin xẩy ra tại bất kỳ một nước Á châu nào khác như: Nhật, Thái Lan hay Mã Lai Á thì nhất định Thủ tướng đã xin từ chức. Và nội vụ sẽ được mang ra xử công khai xem thủ tướng có dính líu gì tới tham nhũng ?


Nắm trong tay các Doanh Nghiệp Nhà Nước là có quyền ban phát ân huệ cũng như chức tước, lương bổng …. Quyết định cho phép đặt nhà máy ở đâu? Cho ai được vay tiền và vay bao nhiều tiền đều do thủ tướng quyết định. Các bí thư tỉnh, thành đếu phải chạy chọt hay nhờ người vận động công việc mới đến tay thủ tướng. Và khi đã đến rồi, công việc chắc gì đã xong. Một lần nữa, phải chờ quyết định của thủ tướng.


Như đã có người viết trên Blog rằng là trong kỳ bầu cử vừa qua người trong nước đinh ninh rằng Nguyễn Tấn Dũng phải ra đi vì thủ tướng Dũng đã phạm nhiều sai lầm trong chính sách kinhtế quốc gia như: trưng thu đất của dân, bồi thường tiền đất làm mất lòng dân; vụ Vinashin; lạm phát phi mã, cho Tàu khai thác Bauxite ở Tây nguyên. Cho thuê rừng v.v… Nhưng cuối cùng Nông Đức Mạnh và Nguyễn Minh Triết phải ra đi; chứ Nguyễn Tấn Dũng không hề hấn gì và dĩ nhiến chức Thủ tướng lại về tay Dũng. Vì sao ? Vì đa số trong các đại biểu bỏ phiếu tại Đại hội Đảng vừa qua đã thọ ân Dũng hay được Dũng ban phát ân huệ cho? Nay phải bầu cho Nguyễn Tấn Dũng để trả ơn !
Với số dự trữ ngoại tệ không đủ để trả một tháng hàng nhập cảng, tất cả các nhà cung cấp nước ngoài khi bán hàng cho người Việt Nam sẽ rất dè dặt không dám bán chịu, và các nhà nhập cảng trong nước sẽ khó đi vay nợ quốc tế để mua hàng. Ông Kim Eng Tan ở Singapore mô tả là các doanh nghiệp Việt Nam đang “chiến đấu vất vả” để có ngoại tệ cho họ tiếp tục làm ăn! Tất nhiên hàng hóa nhập khẩu sẽ tăng giá; thêm một nguyên nhân khiến giá sinh hoạt lên cao, ngoài những lý do dễ thấy là điện, xăng tăng giá, hối suất đô la Mỹ lên cao, dân lo đổi tiền mặt lấy hàng hóa để ngừa lạm phát. Tỷ lệ lạm phát ở Việt Nam đã tăng lên tới 14% trong tháng 3 vừa qua đúng như đã được tiên đoán.


Nhìn vào các con số đó, phải kết luận “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” đang cho Nhà Nước ăn vào vốn, loay hoay không thấy đường thoát! Trong khi đó, tập đoàn này lại càng ngày càng cho Nhà Nước sa lầy trong các vụ xì-căng- đan (scandal) không thể bưng bít được. Vụ Vinashin thua lỗ hàng tỷ Mỹ kim chưa biết sẽ giải quyết ra sao? Lại thêm một cái “lỗ thủng lớn” mới được khui ra, là vụ công ty tài chánh ALC II, tức Công ty Cho thuê Tài chính II thuộc Ngân hàng Nông Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn, còn gọi la Agribank. Nên nhớ rằng, những vụ thua lỗ đó Nhà Nước phải trả tức là nhân dân cả nưóc phải trả chứ “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” chỉ biết rửa tiền, không hế hấn gì, nhờ nước đục nên họ càng dễ kiếm tiền và càng giàu thêm. Ðúng là tiêu tiền chùa!


Theo báo Tiền phong, công ty ALC II được thành lập năm 2006, đã đưa quá nhiều tiền cho các công ty ít vốn và mới thành lập vay; tiền đầu tư tập trung vào ngành vận tải biển quá lớn (chiếm 56.6% tổng số nợ), là ngành mà họ không có kinh nghiệm! Kinh khủng hơn nữa là công ty ALC II đã mua những thứ máy móc từ các công ty không có quyền sở hữu trên các máy móc đó! Blog của Ðào Tuấn kể chuyện: “Công ty ALC II mua một xe cẩu thủy lực 250 tấn của công ty Quang Vinh với giá 65 tỉ đồng. Trong khi đó, chỉ 7 ngày trước, Quang Vinh mua chiếc xe này với giá chỉ chưa tới 32 tỉ đồng!” Quang Vinh được lời 33 tỷ trong một tuần, đúng là tiền trên trời rớt xuống! Thế mới Vinh Quang ! Tiêu tiền chùa như thế, nhưng tiền chùa ở đâu ra? Báo Tiền Phong cho biết: “ALC II còn rất mạnh tay trong huy động vốn với mức huy động vượt trần lãi suất, thậm chí thoát ra khỏi ‘hạn mức bảo lãnh của Agribank’ tức là ngân hàng mẹ đẻ!” Ông Nguyễn Thế Bình, chủ tịch Hội Ðồng Quản Trị Agribank chỉ biết nói: “Chúng tôi cũng có trách nhiệm!” Ðây là một thủ thuật ăn cướp giữa ban ngày: Công ty ALC II, một thứ ngân hàng thuộc “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng”, đã nhân danh “lợi ích chung” đi vay tiền của các ngân hàng quốc doanh cũng thuộc “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng”, lãi suất cao bao nhiêu cũng chịu.


Sau đó, đem tiền đi mua máy móc, thí dụ cái cần cẩu, với giá bao nhiêu cũng trả. Thế là 33 tỷ đồng của nước VN, của 85 triệu người Việt Nam được “đánh bùn sang ao” chuyển vào tay một nhóm tư nhân tài phiệt ! Có bao nhiêu nhóm đã hưởng lộc trời như vậy? Những ai đứng đằng sau họ? Chỉ có “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” biết với nhau mà thôi! Những thành viên trong “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” có đủ cách moi tiền công quỹ. Blog của Ðào Tuấn cho biết: “Tổng công ty xăng dầu lỗ 3,600 tỷ chỉ trong 3 tháng.” Làm thế nào để khỏi bị lỗ? Họ đã có cách: “Họ xin có một tỷ giá riêng!” Tức là người thường muốn đổi lấy một đô la Mỹ phải trả 18 đến 21 ngàn đồng Việt Nam. Ví dụ chỉ cần 12,000 đồng đổi được một đô la, thì coi như “nhân dân” Việt Nam vừa mới trợ cấp cho công ty xăng dầu 6,000 đồng. Ðổi một lần độ 100 triệu đô la thì toàn dân Việt Nam đã đóng góp cho “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” độ 600 ngàn tỷ đồng!


Toàn dân Việt Nam đang bị rút ruột một cách tinh vi như thế! Nhưng cũng có một số người sẽ chịu tai nạn trực tiếp vì vụ ALC II này. Blog của nhà báo Bút Lông báo tin rằng nếu ALC II phá sản thì “Quỹ Hưu Bổng Xã Hội của các công chức về hưu có thể mất 610 tỉ đồng vì đã đầu tư 1,010 tỉ đồng vào ALC II. Ngân hàng mẹ, tức là Ngân hàng NN&PTNT chỉ bảo lãnh đến mức 400 tỉ đồng mà thôi!” Quý vị công chức nghỉ hưu nếu mất tiền hưu bổng có thể được an ủi: Trong tai nạn lớn của toàn dân thì những mất mát của mình còn quá nhỏ! Quý vị đã hy sinh cả đời phục vụ cho một tập đoàn thống trị; nay chịu hy sinh thêm một chút nữa cũng được. Có thể “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” sẽ tặng cho mỗi vị một huy chương anh hùng kinh tế! Hết cái lỗ hổng Vinashin lại đến cái lỗ ALC II! Ðã bao năm khai thác tài sản của nước Việt Nam, sức lực của người Việt Nam, không biết bao giờ đến lượt cái “tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” mới về hưu? Nói cho cùng, ông Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh rồi đến ông Nguyễn Phú Trọng có biết mô tê gì về kinh tế đâu ?


Ngồi không, được Nguyễn Tấn Dũng chia cho bằng nào thì biết bằng đó. Nghe nói nếu làm ăn được 10 phần thì cùng lắm Nguyễn Tấn Dũng chì bỏ ra 5 phần chia cho các đồng chí lãnh đạo ở TW Đảng, ở Bộ Quốc Phòng trong đó đ/c Nguyễn Chí Vịnh được đặc biệt hơn cả rồi Bộ Công An v.v… Thế là còn lại 5 phần, Dũng chia cho đàn em thân tín trong tập đoàn 2 phần. Còn lại 3 phần Dũng bỏ túi làm của riêng.
Tại sao các cán bộ cách mạng lão thành, các tướng lãnh kháng chiến ký tên vào những kiến nghị: Bauxite, yêu cầu trả tự do cho Cù Huy Hà Vũ, con trai của ông Cù Huy Cận ? Người có công với kháng chiến không phải họ theo nhóm Nguyễn Huệ Chi, nhưng vì bất mãn với chế độ. Chế độ đã đi trật đường xã hội chủ nghĩa. Xã hội Việt Nam giở đây như những bong bóng màu mè, xã hội chủ nghĩa không ra XHCN, tư bản không ra TB; phong kiến không ra PK; độc tài không ra ĐT. Nó là thứ bong boong đầu gà đít vịt … Thằng dốt nắm đầu thằng khôn nhờ có Công An và Quân Đội hậu thuẫn.


Nhà Nước mị dân bằng cách cho tổ chức nhiểu cuộc thi hoa hậu ở khắp nơi, festival ở Huế, những ban nhạc địa phương, những trò múa rối cho vui để cho dân tình quên đi những lo âu nhọc nhằn trong cuộc sống hiện tại để không còn tinh thần chống chính phủ. Với triệu chứng thiếu lòng tự trọng, xem thường công chúng, sẵn sàng loè bịp công chúng với bất cứ giá nào, đang có nguy cơ lan rộng trong đời sống văn hóa của người Việt Nam hôm nay. Lạm phát quá cao ở Việt Nam là sự nguy hiểm cho việc ổn định kinh tế và nhiều phần sẽ vượt chỉ tiêu kềm chế của nhà cầm quyền Hà Nội, theo nhận định của tập đoàn ngân hàng Australia & New Zealand Banking Group Ltd (ANZ).
Bây giờ thì Nguyễn Tấn Dũng không còn lo việc cất giấu hay chuyển ngân ra nước ngoài như trước nữa. Đã có con gái và chàng rể lo cho tất cả. Con gái của Dũng thế nào cũng trở thành công dân Mỹ vì lấy chồng là người Mỹ. Một mai nếu có xẩy ra biến cố ở Việt Nam thì đã có con gái là công dân Mỹ bảo trợ cho Dũng vào nước Mỹ dễ dàng.


Chúng tôi xin lặp lại, chúng ta cả nước từ TW Đảng đến các cấp ủy điạ phương; từ Quân Đội đến Công An; Quốc hội cũng như đồng bào cả nước đã bị “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” lường gạt. Tiền lường gạt có được chúng mang ra gửi ở nước ngoài như Ngân hàng Thụy sĩ và Ngân hàng Mỹ. Đi xa hơn nữa, nếu nói về đức tin thì có vay, có trả hoặc gieo nhân nào thì gặt quả đó. Đạo Phật gọi là “Luật Nhân Quả” . Có nghĩa là lưới Trời lồng lộng …. ?


Kết luận là tại sao chúng ta bị “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” lừa bịp một cách dễ dàng ? Vì cấp lãnh đạo Đất Nước quá bết, không có khả năng, thiếu kiến thức, tự cao tự đại vì họ đã có quân đội, công an hậu thuẫn. Họ có chính sách “thờ Bụt để ăn oản”. Tôn thờ Hồ Chí Minh nhưng không noi gương HCM. Họ xa rời quần chúng nhân dân, xem nhân dân Việt Nam như nô lệ. Như vậy họ đã phản bội nhân dân (trong đó có quân đội và công an hàng ngày bảo vệ họ), phản bội các đồng chí từng hy sinh thân mình đế Việt Nam mới có ngày nay. Nói chung, người CS ăn ở không tình nghĩa, thiếu thủy chung. Chúng ta cứ xem những cán bộ cách mạng lão thành, các tướng lãnh trong QĐNDVN đã hy sinh thân mình trong hai cuộc kháng chiến. Nhưng đến lúc nước nhà độc lập, thống nhất, hết bị cấm vận, ăn nên làm ra … thì những người như Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng …. là hậu sinh, có hy sinh, đóng góp cái con mẹ gì đâu? Thế mà khi có được địa vị, tiền bạc (ngồi mát ăn bát vàng) thì họ không xem những người có công với cách mạng, những người đi trước không ra cái thể thống gì ? Đại tướng Võ Nguyên Giáp là một trường hợp. Trái lại, họ còn khinh bỉ, cho những công thần có công với Đất Nước là ngu si.


Đảng CSVN đã sai lầm khi chọn Nguyễn Tấn Dũng làm thủ tướng vì một khi Dũng đã xé rào, bất chấp điều lệ của Đảng thì bất cứ việc gì Dũng cũng làm được, kể cả việc phản bội. Nhìn vào sự việc Dũng tôn Nguyễn Bang (xuôi gia) làm cố vấn “tập đoàn” thì biết ngay Nguyễn Tấn Dũng đang đi hàng hai. Với bản chất đấy tham vọng và thủ đoạn Nguyễn Tấn Dũng đã hình thành được một nhóm tài phiệt phục vụ tư bản dưới trướng và tạo mọi điều kiện để nhóm này tóm thâu nền kinh tế VN từng bước một, thực hiện âm mưu sâu độc của bọn tài phiệt. Chúng tôi tha thiết kêu gọi các sĩ quan trong QĐNDVN hãy thức tĩnh, hãy nhận xét sự việc và hãy nhận chân sự thật. Chúng tôi không theo ai hết, kể cả Mỹ. Chúng tôi chỉ muốn nói lên sự thật được che giấu mà ít người dám nói. Các bạn trong QĐ, chỉ có các bạn mới có hoàn cảnh làm nên lịch sử! Ở bất kỳ nước nào mà chúng tôi đã đọc qua lịch sử của những cuộc chính biến hay đảo chính không phải, phải có địa vị tướng tá mới làm nên lịch sử. Nước kề cận ta là Thái-Lan những người cầm đầu đảo chính chỉ là sĩ quan cấp úynhư cố thống chế Phibul Songkram lúc làm đảo chính ông ấy chỉ là một Trung úy Pháo binh. Bạn nào có chí, có đảm lược thì nhất định thành công.Nếu giờ đây, tôi đang ở trong quân ngũ, có một đại đội trong tay là tôi nhất định làm một cuộc cách mạng. Cách mạng thành công là làm nên lịch sử !


Các bạn thân mến, nhất là các bạn trí thức nên bắt chưóc nhà Toán học Nguyễn Bảo Châu tuy được chế độ CS chiếu cố đặc biệt nhưng không vì thế mà a-dua với chế độ. Các bạn có biết Nguyễn Tấn Dũng làm gì không và học đến lớp mấy? Nguyễn Tấn Dũng là anh Ba Dũng chỉ học đến tiểu học, làm Y tá rồi sang làm Công An …. Sau leo lên chức Bí Thư tỉnh Kiên Giang. Cũng nhở chức Bí Thư, Dũng đã âm mưu tước đoạt “Đất” của dân Rạch Giá mới trở nên giàu có.


Chưa bao giờ chúng ta đã sai lầm như khi chọn Nguyễn Tấn Dũng đặt hắn vào ghế Thủ Tướng. Chúng ta chưa bao giờ có thủ tướng đầy tham vọng quyền lực và nặng về vật chất như hắn. Chưa đầy một năm kể từ khi hắn nắm quyền hắn đã làm gì được cho đất nước? Hắn chỉ giở mọi thủ đoạn để củng cố quyền lực nhằm tạo thêm vây cánh để thực hiện quyết tâm theo gót Yetsin đưa VN từ Chủ nghĩa Cộng Sản sang Chủ nghĩa Tư bản. Nguyễn Tấn Dũng đã hình thành được một nhóm tài phiệt dưới trướng và tạo mọi điều kiện để nhóm này thâu tóm nền kinh tế VN từng bước một, thực hiện âm mưu sâu độc của “tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng”. Tài sản mà hắn có hiện nay đã đưa hắn trở thành một người giầu nhất Châu Á.


Bọn bá quyền Bắc Kinh có lời khuyên TW Đảng ta rằng: “Chớ có dại mà hợp tác với Mỹ”. Bọn đế quốc sẽ thừa cơ thực hiện âm mưu “Diễn Biến Hoà Bình” đó. Các đồng chí không nghe lời chúng tôi là các đồng chí mất cả địa vị lẫn tiền bạc. NHƯNG NẾU NGHE LỜI CÁC ĐỒNG CHÍ ĐẠI HÁN, CHÚNG TÔI SẼ MẤT TẤT CẢ. NƯỚC VIỆT NAM SẼ MẤT MÀ MẠNG SỐNG CHẮC CŨNG KHÔNG CÒN.


Theo chỗ chúng tôi phán đoán thì “Diễn biến Hoà bình” sẽ không xẩy ra. Trước kia còn chiến tranh nên bất đắc dĩ phải độc Đảng. Bây giờ hoà bình và yên ổn rồi thì mở rộng Dân Chủ, đa đảng thì có nhiều cái lợi. Tất nhiên sẽ có được lãnh đạo có thực tài do dân trực tiếp bầu lên. Có nhiều nhân tài ra đóng góp việc nước, nước mới mau tiến bộ, giàu mạnh. Dân mới đích thực có được hạnh phúc ấm no.


Việc "Diễn biến hoà bình” không bao giờ có, nhưng chúng ta cừ ví dụ cho là có như mấy ông lãnh đạo Đảng phất phơ nói đi. Mấy ông ấy không được học hành, không đọc sách nhiều nên có tầm nhìn rất hạn hẹp. Cứ ví dụ nếu lần nầy bọn Đại Hán lấy được nước ta một lần nữa thì lần nầy chúng ta sẽ bị đồng hoá là cái chắc vì màu da giống nhau, phong tục tập quán gần giống nhau; chỉ khác biệt tiếng nói. Ở Trung quốc có những nơi tiếng noí khác nhau như: Quảng Đông, Phúc Kiến, Triều Châu, Hải Nam … học nói một ngôn ngữ thì mấy hồi. Sẵn âm mưu thâm độc, bọn lãnh đạo Bắc Kinh chỉ bỏ tiền ra cho 5 triệu thanh niên Hán tộc lấy con gái Việt thì còn gì là Việt Nam nữa ?


Còn ví dụ Mỹ có âm mưu “Diễn biên hoà bình” ư ? Cùng lắm là họ khuyến cáo ta thực hiện dân chủ, tự do và nhân quyền. Cứ ví dụ cho đi là giới lãnh đạo của ta theo Mỹ đi. Nhưng đi với Mỹ mình học được văn minh và nhiều cái hay. Và điều chắc chắn là ta không bị đồng hoá vì màu da khác nhau, phong tục tập quán không giống nhau? Nước Việt Nam chắc chắn là vẫn còn trên bản đồ thế giới. So ra, khác với bọn Tàu phù một trời một vực?


Vì sự tồn vong của Đất Nước nên chúng tôi thành thật viết Lá Thư Ngỏ nầy kính gửi toàn thể đồng bào trong và ngoài nước. Kính mong những vị nào có đảm lược và trí tuệ hãy mau mau tìm cách diệt trừ Nguyễn Tấn Dũng ra khỏi chính quyền và lập một Ủy ban để điều tra hành vi tẩu tán tài sản bất chính mà hắn đã có từ khi hắn làm Bí Thư tỉnh ủy Kiên Giang và khi hắn trở thành Thủ tướng Việt Nam. Lập Toà Án Đặc biệt mang Nguyễn Tấn Dũng ra xét xử.
Kính mong các sĩ quan có binh lính và vũ khí trong tay hãy tùy theo hoàn cảnh để làm nên lịch sử. Kính mong các nhà báo Việt hãy bắt chước nhà báo phương Tây điều tra sư kiện về Nguyễn Tấn Dũng và Tập đoàn, tố cáo trước quốc dân đồng bào vể tham nhũng và âm mưu của “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” đưa nước ta vào qũy kế mất nước. Một nhà báo Mỹ đã có chiến công hiển hách về việc điều tra hành vi của tổng thống Nixon làm ông ấy phải từ chức, đám bộ hạ phải vào tù.


Kính chào Đoàn Kết.
Nay kính,
Nguyễn Thứ Lữ b/d Hồng-Hà



PHỤ-CHÚ:
Tài Sản Nổi của Nguyễn Tấn Dũng


Từ khi Chinh quyen VN dua ra chuyện kê khai tài sản cán bộ chưa ai đề cập đến ở đâu mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có nhiều tài sản như nhà hàng, khách sạn, đất đai, đoàn xe taxi vài trăm chiếc, tậu đất, mua nhà, gởi nhà băng nước ngòai.


Nhà thờ họ của Nguyễn Tấn Dũng sang trọng hơn 100 lần
nhà thờ họ Hồ (Hồ Chí Minh ở Làng Sen, Nghệ An).


Nhà thờ họ của Nguyễn Tấn Dũng. To, đẹp, sang trọng hơn cả đền thờ anh hùng Nguyễn Trung Trực. “Nhà thờ họ” này đã và đang là “bia miệng” trong dân chúng Việt Nam.
Nguyễn Tấn Dũng hô hào chống tham nhũng “Quyết Liệt”!?? Vậy AI … chống AI ….khi sự thật là:
Nhà riêng của Nguyễn Tấn Dũng là tại Kiên Giang.
Khu đất rộng hơn 3.000 m2 này tọa lạc tại đường Nguyễn Trung Trực, phường An Hòa - Rạch Gía , nguồn gốc lấy ruộng của dân với cái cớ là Quy hoạch ….thời 3 Dũng còn làm bí thư tỉnh ủy Kiên Giang , nay 3 Dũng lên chức thủ tướng được thêm nhà mới ở SàiGòn ,còn ngôi nhà này cho công ty bảo hiểm thuê lại.


Cây xăng của mẹ ruột Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng (cách nhà của Ba Dũng chưa đầy 50m) ngay đầu cầu Quay - An hòa - Rạch Gía. Đây là cây xăng chỉ bán trá hình thôi chứ thực sự là nơi chứa xăng cung cấp cho Đòan xe taxi hàng trăm chiếc của Tư Thắng (em của Ba Dũng) và Ba Dũng đang ngang dọc khắp các nẻo đường Miền Tây.


Đoàn xe Taxi của tập đòan Ba Dũng + Tư Thắng có mặt khắp các tỉnh miền Nam có các tên như Gia Thảo, Phương Trinh, Hoàn Mỹ…. Đậu ngổn ngang chiếm lòng lề đường trong thành phố nhưng chẳng có anh công an giao thông nào dám đến hỏi thăm như những chiếc xe khác… Đây là những lợi thế kinh doanh “Quyền Lực“.


Những dãy nhà của ông Nguyễn hữu Khai một cán bộ cao cấp trong thường vụ Tỉnh uỷ .
Ông KHAI đã dùng quyền lực tham nhũng hàng chục tỷ đồng từ các “phi vụ” mua Tàu Hải âu kê khống gía, đục khóet gian lận trong xây dựng công viên An Hòa Kiên Giang. Ông Khai đã cấu kết với nhiều cán bộ trong tỉnh ủy xẽ quãng Trường Lạc Hồng để bán nền nhà, đồng thời dùng thủ đọan chiếm đọat nhiều nền có vị trí “ngon “ như hình trên. Trong các vụ này đều có sự nhúng tay của Tư Thắng (em ruột N.T. DŨNG ). Dư luận rất phẩn nộ và trông chờ đưa vụ án này ra ánh sáng. Nhưng tất cả đã được N.T. Dũng về “dàn xếp” ổn thỏa. Thế là vụ án ông Khai bị chìm xuồng ….. Nay ông Khai đã được định cư ở Mỹ???


Bệnh viện Bình An – Rạch Gía mới được xây thêm khi đảng viên làm kinh tế tư nhân?!! Theo tin được biết từ nội bộ trong hội đồng quản trị thì có đến 80% cổ đông là cán bộ cao cấp của tỉnh Kiên Giang có phần hùn không dưới 5 tỷ đồng, như hai ông : Ba Tân 05 tỷ (Phó Chủ tịch Tỉnh ), Trần Lam 10 tỷ…. ..(Nguyên Phó Chủ tịch Tỉnh )………


Đây là những cơ hội tốt cho các quan rửa tiền .
Bệnh viện có tên Bình An …nhưng người bệnh khi lọt vào đây thì không “bình an” chút nào, bởi những toa thuốc do bác sĩ của Bệnh viện này kê toa mua ở ngoài không có … chỉ có bán trước cổng bệnh viện Bình An mà thôi !!!…. Nói chung tập đòan Quan tham lập ra cái bệnh viện này để hút máu người bệnh, từ việc khám chữa bệnh cho đến việc bán thuốc …


Kinh doanh khách sạn của " Quan tham" tại Việt Nam


Bệnh viện 11 tầng của tư nhân “ Quan Tham” vừa được xây thêm ….
Từ khi “Đảng” cho phép đảng viên làm kinh tế tư nhân các quan chức của Kiên Giang đã “Rửa Tiền” bằng cách xây bệnh viện tư nhân, nhà hàng, khách sạn , Kinh doanh bất động sản, Kinh doanh công ty xe tắcxi , tàu Biển , xăng dầu ..v.v….. Tiền các quan tham như núi …….Mới đây có vài tờ báo Quốc doanh có đưa tin ông bí thư tỉnh ủy tỉnh Kiên Giang là Trương quốc Tuấn tự tay ký xuất ngân quỷ nhà nước cho con mình đi học nước ngòai hơn 700 triệu VNĐ ….nhưng đến nay ông ta vẩn bình an , trái lại còn được cán bộ TW giới thiệu là ứng cử viên sáng gía làm đại biểu Quốc hội khóa 12 tới !!!


Thông tin từ nội bộ chóp bu của tỉnh này cũng cho biết “Anh Ba Dũng …mình” sẽ nâng đỡ tất cả đàn em Ra Hà Nội …. để tạo phe cánh cho cái ghế Thủ tướng của Ba Dũng vửng chắc hơn .
Các cơ quan truyền thông trong và ngòai nước cần đưa những tin này để người Dân điểm mặt những tên CSN tham nhũng ..rửa tiền …bóc lột đồng bào không thương xót !..
( Bài do NT Hoach Tran chuyển )

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2011

CHUYỆN BỆNH TÌNH RẤT BÍ ẨN CỦA HỒ CHÍ MINH













NHÂN DỊP 19 THÁNG 5

NGHE KỂ LẠI CHUYỆN RẤT BÍ ẨN VÀ ĐAU XÓT VỀ BỆNH TÌNH CỦA CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH
(người kể: Anh hùng Xứ Nghệ)


Truy hoan mãi các cháu gái ngoan 15 tuổi, ngày nầy qua tháng nọ, Bác sinh ra nhàm chán, vì các cháu bé chẳng có kinh nghiệm, lại chật hẹp làm cho Bác phải lao động nặng nhọc, khó khăn lắm mới thanh tóan mục tiêu đến nơi đến chốn. Nhiều khi Bác cần cảm xúc mạnh mà các cháu chẳng hiểu gì để chiều theo ý Bác.
Thấy Bác Hồ không vui, bức xúc lại hay gắt gỏng với 4 tên hậu cần là Kháng, Chiến, Thành và Công, cho nên bí thư Vũ Đình Hùynh mới đề xuất một sáng kiến mới để giúp Bác giải tỏa ưu phiền. Nguyên đồng chí Vũ Đình Hùynh là kẻ hầu hạ thân tín trong chức vụ then chốt là bí thư, thường được hưởng sái nhì các cô bé sau khi được gặp Bác Hồ cấy giống Đỏ lòm.
Nhân một buổi đẹp trời, Huỳnh liền tâm sự với Bác là con gái quá trẻ không biết gì, rất khó gây cảm hứng, chi bằng nên tìm mấy cô có kinh nghiệm phục vụ Bác thì hơn hẳn. Được lời như cởi tấm lòng. Bác mới chấp thuận đề nghị xây dựng nầy và quyết định cho Hùynh xúc tiến ngay kế họach. Bộ trưởng công an Trần Quốc Hòan được thông báo, tất cả đều nhất trí.
Nói thì dễ nhưng khó thực hiện vô cùng. Bí thư Hùynh bèn hỏi bộ trưởng Hòan
- Làm thế nào bí mật quốc gia không bị tiết lộ ?
Cái khó nhất là đem các cô gái làng chơi vào phủ chủ tịch mà không gây ấn tượng xấu trong dân chúng.
Bộ trưởng công an Trần Quốc Hòan đưa ý kiến rằng:
- Bác cải dạng làm một đồng chí người Trung quốc vĩ đại qua tham quan hữu nghị Hà Nội như vậy sẽ qua mặt được mọi người.
Bí thư Hùynh tán đồng sáng kiến ngay:
- Bác lại nói thạo tiếng Quan thoại và tiếng Quảng Đông thì không còn ai biết được.
Nhất trí !
Kế họach được tranh thủ xúc tiến khẩn trương.
Trong một đêm không trăng không sao, Bác cải trang hòan tòan từ đầu chí chân không khác gì một người Tàu chính cống. Nhưng còn bộ râu của Bác quá nổi tiếng thì không có thể dấu diếm được. Bác đề nghị cạo phăng đi, vì Bác luôn luôn thực thi châm ngôn: "phải khắc phục, hy sinh và hy sinh cho dân tộc và cho Đảng".
Thế là bộ râu bất hủ của Bác bị giải phóng dưới lưỡi dao cạo chuyên nghiệp của đồng chí bí thư Hùynh.
Đòan người bí mật rời phủ chủ tịch thẳng tiến đến động đĩ theo sự hướng dẫn của đồng chí bí thư Vũ Đình Huỳnh.
Để bảo mật đồng chí bộ trưởng Trần Quốc Hòan còn cho lệnh cúp điện tòan khu vực, cho nên khi Bác đến động đĩ thì chẳng có ai thấy. Khi cánh cửa động mở ra, đòan người lách nhanh vào bên trong, cánh cửa đóng lại, thì lúc ấy đồng chí bộ trưởng mới cho khu phố có điện trở lại.
Bác Hồ được giới thiệu là Tôn Xếnh Xáng, đồng chí vĩ đại trung ương đảng bộ cố vấn tối cao Hồng vệ binh Trung ương cục Bắc Kinh, xóm chị em ta vừa hân hoan vừa run sợ. Phen nầy động đĩ sẽ làm ăn khấm khá, cho nên phải hết lòng phục vụ để được bồi dưỡng cả trăm lần hơn đón tiếp bọn khách làng chơi quen thuộc.
Đêm đó Bác được chính cô chủ động Minh Xuân phục vụ hết mình, khiến Bác lên chín tầng mây xanh. Đặc biệt hơn nữa có cô Long Nữ Kim Tinh tuy còn rất trẻ mà giải nghệ sớm vì lý do thầm kín riêng, nay cũng được mụ chủ động cho người triệu hồi để phục vụ "đồng chí Trung Quốc vĩ đại Tôn Xếnh Xáng", với thân hình mềm mại như rắn, cô ta quấn quanh người Tôn Xếnh Xáng như con trăn quấn con nai, xiết mạnh, rồi dản ra từng nhịp làm cho Tôn Xễnh Xáng rên xiết liên hồi, chỉ còn từ chết tới bị thương, "ôi! thiên đường là đây, địa ngục cũng là đây". Long Nữ Kim Tinh ưởng người ra, dùng cùi chỏ chọt mạnh vào ba sườn Tôn Xếnh Xáng khiến y kêu "Ah", liền tức thì một vòi nước bắn vào mồm Xếnh Xáng rất chuẩn đích khiến y do phản xạ tự nhiên nuốt ừng ực cả vòi nước tiểu vào mồm, diễn biến thần kỳ, mà nếu không nhìn thấy mà chỉ nghe kể lại thì không ai tin nổi.
Đồ nhậu thì ê hề. Có món vịt tiềm bát bửu mà Bác ưa thích nhất. Huyết rắn ngâm kỳ nam làm cho Bác tăng gia sung sức, không biết mệt. Bác thực thi khẩu hiệu "lao động là vinh quang", Bác tranh thủ liên tu bất tận trong đêm đó như Bác đã hy sinh mấy chục năm cho cách mạng vô sản chuyên chính.
Trời chưa sáng, đang còn trong mê lộ mà bộ trưởng Trần Quốc Hòan đã giục Bác và bí thư Hùynh phải ra về gấp.
Bác Hồ lại càu nhàu:
- Chưa đả, mai hãy về được không ?
Bộ trưởng Hòan dứt khóat, nói:
- Thưa Bác không được, không cách gì giải thích được sự vắng mặt của Bác tại phủ chủ tịch.
Lại cái màn cúp điện cả khu phố, cho đến khi Bác đã về lại phủ chủ tịch an tòan, thì khu phố mới có điện trở lại.
Năm đêm liền, Bác Hồ đi đi về về nơi xóm chị em ta rất vui vẻ tươi mát.
Lao động vượt chỉ tiêu trong nhiều đêm, qua ngày thứ sáu thì Bác hơi sốt, đi đứng không thoải mái, Bác Hồ hạ quyết tâm không ra khỏi phòng. Tuy nhiên Bác luôn luôn đeo chòm râu giả, nhằm đánh lừa mấy hậu cần.
Có lẽ vì lao động quá mức mà Bác Hồ cảm thấy như kiệt sức, đi tiểu khó khăn, cái của quí như có hơi to lên chắt là do cọ sát mà làm sưng phồng.
Bộ trưởng Y tế BS Tôn Thất Tùng được hậu cần của Bác cho đi đón khẩn trương đến phủ chủ tịch vào sáng ngày thứ bảy, sau khi đo nhiệt độ, nghe phổi phèo, chẩn đóan bệnh của Hồ chủ tịch, BS Tùng xác định là cảm mạo.
Bộ trưởng Trần Quốc Hòan lo lắng hỏi:
- Thưa Bác, Bác có đưa cho BS Tùng xem cái của quí của Bác không ?
Bác Hồ trả lời yếu xìu:
- Tôi nghĩ cơn sốt không có liên quan gì đến cái ấy.
Vào buổi chiều hôm đó thì cái của quí sưng đỏ lên, đau nhức không chịu thấu. BS Tùng lại bị gọi vào phủ chủ tịch. Lần nầy không thể dấu được nữa, Bác Hồ thú thật có đi chơi đĩ mấy hôm vừa rồi.
BS T. T. Tùng kêu trời:
- Nguy rồi, nguy to rồi, bệnh nầy vô cùng trầm trọng !
Bác Hồ tái mặt:
- Liệu có thuốc để chữa cho mau khỏi ?
Bộ trưởng Y tế TT Tùng lấy mẩu của dương vật của Bác để làm biopsy, Bác rán chịu đau. BS Tùng chích cho Bác một mũi Haldol và một mũi Tranxène để triệt hạ cơn đau nhức. BS Tùng còn để lại một lọ xuyên tâm liên để Bác dùng, rồi BS Tùng dặn bọn hậu cần phải rửa cho Bác bằng xà phòng Marseille.
[BS Tôn Thất Tùng tài giỏi vô cùng, sau nầy khi được mời sang Ấn Độ năm 1984 để chỉ cho dân Ấn Độ điều trị nhiễm độc do tai nạn nhà máy sản xuất thuốc sát trùng và khai quang Bhopal bị nổ phát hỏa gây độc hại cho dân chúng. Chính phủ Ấn nghĩ rằng chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã trường kỳ kháng chiến đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào thì tất họ biết điều trị sự nhiễm độc do thuốc sát trùng và khai quang gây ra, họ cho máy bay đi rước BS Tùng vô cùng trọng thể đến Ấn Độ vào tháng 12 năm 1984. BS Tùng đưa ra lời khuyên vàng ngọc: các nạn nhân Ấn Độ nên xài xà phòng Marseille để rửa chổ nhiễm độc (ôi đỉnh cao trí tuệ là vậy !), chính phủ Ấn bằng tống cổ BS Tùng về lại VN tức khắc]
Hôm sau bệnh tình của Bác Hồ nặng thêm: dương vật từ đỏ bầm chuyển sang màu xám xịt rồi đen !
Đến bây giờ thì mọi việc trở nên trầm trọng: các đồng chí Lê Duẫn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp họp khẩn thật kín. Kết quả đều nhất trí: diễn biến bất thường thì nhất định là do âm mưu của CIA của Mỹ đã hạ độc thủ, chúng cho người ám hại Bác. Gương mặt người nào cũng bức xúc, đầy vẻ bi phẫn cùng cực.
Bộ trưởng Công an Trần Quốc Hòan đưa nắm tay lên trời, miệng méo xẹo:
- Thằng Hùynh theo CIA đã hại Bác rồi.
Đồng chí Lê Duẫn vặn hỏi nhiều lần, thì đồng chí bộ trưởng Trần Quốc Hòan mới đem mọi việc kể lại rất tỉ mỉ.
Đồng chí Võ Nguyên Giáp khóc rống lên:
- Thằng Huỳnh, nó theo Bác mấy chục năm, sao bây giờ lại mưu phản độc hại như thế nầy.
Đồng chí Thủ tướng Phạm văn Đồng phát biểu:
- Chúng ta đang đối đầu với một kẻ địch vô cùng nguy hiểm, kế họach bài trừ chúng phải điều nghiên thật kỹ và triển khai kế họach khẩn trương và tuyệt đối bí mật.
Đồng chí Trường Chinh lấy nghị quyết:
- Phải bắt Vũ Đình Hùynh ngay mới tra xét ra manh mối, phải bắt luôn con mụ Minh Xuân. Bắt con mụ chủ động đĩ thì dễ, công an sẽ viện lý do bài trừ tệ đoan xã hội. Còn bắt thằng Hùynh thì làm sao có lý do ? Không lý bắt nó vì nó đưa Bác đi chơi đĩ ?
Sau hai giờ trao đổi, ý kiến của đồng chí Lê Duẫn được thông qua, tất cả đều nhất trí:
- Vũ Đình Huỳnh theo chủ nghĩa xét lại và phải bị thanh trừng !!!
Trần quốc Hòan hoan hỉ, đem xe công an bịt bùng, bắt Vũ Đình Hùynh, còng tay, còng chân, hai công an lực lưỡng khiêng lên xe như khiêng một con lợn.
Vợ Huỳnh hình như cũng có linh tính báo trước (từ hai hôm rồi bà cứ thấy chồng đắp mền trùm kín như bị sốt rét như khi ở chiến khu, không dám gặp ai).
Khi xe công an chạy khuất vợ Hùynh mới khăn gói hấp tấp vào phủ chủ tịch, bà ta hy vọng nhờ Bác Hồ can thiệp cho chồng. Vì oan quá, công lao hãn mã từ mấy chục năm với cách mạng, mang trắp theo hầu Bác, mà sao lại bị bắt vì theo chủ nghĩa xét lại, Hùynh chỉ là tên nô bộc chứ có biết chủ nghĩa gì đâu.
Đến phủ chủ tịch không có ai thèm trả lời, bọn hậu cần của Bác rất bức xúc, tìm cách đuổi xéo cả chục lần, Bà Huỳnh mới chịu ra về trong tuyệt vọng.
Tại Hỏa Lò, bộ trưởng công an Trần Quốc Hòan mới dặn đồng chí chấp pháp Hùynh Ngự rằng:
- Thằng nầy là thằng phản động, khi bắt nó tôi đã dùng biện pháp mạnh để dằm mặt nó, nay giao nó cho đồng chí khai thác, phải dùng roi cá đuối chứ không dùng roi cặt bò để tranh thủ thời gian, nó phải khai ngay: do đâu mà tổ chức của nó hạ độc thủ ám hại Bác dở sống dở chết.
Chấp pháp Hùynh Ngự trả lời:
- Đồng chí Bộ trưởng cứ yên chí, trong nửa ngày là tôi có phúc trình lên đồng chí.
Bộ trưởng Trần Quốc Hòan hài lòng về câu trả lời khẳn định như vậy, liền nói với Hùynh Ngự:
- Các đồng chí Duẫn, đồng chí Chinh, đồng chí Đồng, đồng chí Giáp và cả tôi cũng rất bức xúc. Càn nhất là phải điều tra rõ mối liên hệ của nó với động đĩ và với CIA.

Vài giờ sau bản phúc trình của chấp pháp Hùynh Ngự được tranh thủ đưa đến tay đồng chí bộ trưởng công an Trần Quốc Hòan.
Theo bản phúc trình thì tên phản động khai rằng nó tuổi già sức yếu, ít đi lại giao tế với ai, duy chỉ có đứa con của nó là thằng Hiên vô tài bất tướng, làm thì láo, báo cáo thì hay, cho nên Hiên được nhiều tiền bồi dưỡng, nó tiêu pha hết vào động đĩ của mụ Minh Xuân. Khi Hiên thấy cha nó tra vấn về địa chỉ của một động đĩ thì nó tiết lộ cái ổ điếm của mụ nầy.
Đồng chí bộ trưởng công an ra khẩu lệnh vây bắt tiên Hiên phản động, nó cũng được cho biết là bị bắt về tội xét lại.
Tên Hiên luôn luôn kêu oan, nó khai nó không làm chính trị. Thì tại sao lại bị bắt vì lý do theo chủ nghĩa xét lại cho được ?
Trong thời gian Trần Quốc Hòan và Hùynh Ngự khai thác cha con Vũ Đình Hỳunh, thì tại phủ chủ tịch cũng đang có các cuộc họp liên lục của các đồng chí Duẫn, Chinh, Đồng, Giáp và còn có thêm đồng chí Tạ Đình Đề, đồng chí Văn Tiến Dũng, đồng chí Lê Đức Thọ, đồng chí Võ văn Kiệt và đồng chí Tôn Thất Tùng. Lần nầy sau khi xem bệnh trạng của Bác Hồ thì BS Tùng nói ngay:
- Phải cắt !
Nghe như sét đánh ngang tai. Bác Hồ chết điếng.
Bác hỏi lại còn cách nào cứu vãn được không, còn cách nào khác không ?
BS Tùng âu sầu, lắt đầu, hai tay buông xuôi:
- Phải cắt, không còn cách nào khác.
Sau lời phát biểu nầy, phòng họp im phăng phắc.
Đồng chí Võ Nguyên Giáp phát biểu:
- Không phải phê bình hay mạt sát gì, nhưng trên thực tế sự hiểu biết trị liệu của đồng chí Tùng đã không có cãi tiến từ nhiều năm rồi, trong lúc khoa học Âu Mỹ mỗi ngày một tiến bộ, cho nên tôi đề nghị chúng ta phải tìm một bác sĩ tài giỏi Âu Mỹ thì mới cứu được Bác Hồ.
Đồng chí Lê Duẫn hỏi ngay:
- Làm thế nào mời được một bác sĩ danh tiếng Âu Mỹ đến Hà Nội bây giờ. Chúng ta đừng quên rằng Mỹ đang là kẻ thù của chúng ta.
Sau nhiều trao đổi, ý kiến bàn ra tính vào, thì đồng chí Trường Chinh phát biểu rằng:
- Nếu không tìm ra được bác sĩ Âu Mỹ thì chúng ta nghĩ đến phải nhờ bác sĩ Liên Xô vậy.
Cả phòng họp phá lên cười sằng sặc, trong lúc đồng chí Trường Chinh không hiểu tại sao mọi người đều cười, thì đồng chí Lê Đức Thọ phát biểu:
- chúng ta ở đây, ai ai cũng biết là nếu chúng ta gởi một con bò cái qua Liên Xô, thì hai năm sau con bò cái sẽ trở về với bằng cấp phó tiến sĩ !
Đồng chí Trường Chinh im lặng ngồi xuống, thì đồng chí Trần Quốc Hòan đứng lên phát biểu:
- Tôi có cách mời được bác sĩ danh tiếng tại Âu Mỹ đến Hà Nội chữa trị cho Bác.
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía đồng chí Hòan vì họ biết đồng chí Hòan lúc nào cũng có sáng kiến tốt.
Đồng chí bộ trưởng Trần Quốc Hòan mới phát biểu rằng:
- Trong đám tù của đế quốc Mỹ, tôi có nắm trong tay một tên tù ác ôn rất khốn nạn. Nó sẵn sàng phản bội đồng đội của nó, nó tham sống sợ chết, nên tôi chỉ hăm dọa sơ sơ là nó đái ra quần. Tên nó là John McCain, nó là giặc lái bị chị em phụ nữ dùng súng trường bắn hạ [(nguyên vì mấy chị du kích dùng súng trường đứng trước cửa nhà mà bắn hạ máy bay Mỹ, cho nên thi sĩ Bút Tre có câu thơ như vầy:
Chị em du kích giỏi thay
Bắn máy bay Mỹ rớt ngay cửa mình !)]
Cho nên bây giờ tôi sai John McCain đánh điện về nước, xin gia đình nó khẩn trương gởi bác sĩ giỏi nhất thế giới đến Hà Nội để trị liệu bệnh kín cho nó, nói rằng nó sắp chết tới nơi nếu không được trị liệu tức khắc. Tôi nhất định nó sẽ hoan hỉ nghe theo.
Một tràng pháo tay hoan hô sáng kiến đồng chí bộ trưởng công an. Tất cả nhất trí.
Tối đó, tức là buổi sáng tại Washington DC, chính phủ Hoa Kỳ nhận được điện tín rất quái gở của tên giặc lái John McCain xin gởi bác sĩ gia liễu qua Hà Nội để trị liệu cho nó. Chính phủ Hoa Kỳ liền đưa điện tín của John McCain cho giám đốc CIA là William Colby xem xét và tùy nghi xúc tiến lời yêu cầu nếu cần. Có một điều làm mọi người thắc mắc là phi công McCain đang ở tù mà sao lại bị bệnh kín ?
Tuy nhiên phản ứng của giám đốc Colby cũng rất nhanh để đáp ứng lời yêu cầu khẩn trương của phi công John McCain đang bị tù. William Colby cho kiểm tra danh sách các bác sĩ chuyên khoa da liễu và ông ta tìm ra BS John Negroponte danh tiếng nhất về các bệnh kín bí hiểm. Tức tốc một chiếc máy bay Air America được trưng dụng để chở BS John Negroponte đến thẳng Hà Nội.
Đồng chí BS Tôn Thất Tùng nêu ra cho các đồng chí hiện diện là phải tìm cho ra căn nguyên sự phát tác cơn bệnh của Bác Hồ, vì cùng "đi" trong những đêm đó mà bộ trưởng Trần Quốc Hòan và bí thư Vũ Đình Hùynh không bị bệnh.
Phúc trình cấp tốc của chấp pháp Hùynh Ngự rất rõ ràng gồm 3 điểm:
điểm một: Bác giả làm một đồng chí Trung Quốc vĩ đại có tên là Tôn Xếnh Xáng qua Hà Nội tham quan hữu nghị, Bác lại chỉ nói tiếng Quảng Đông cho nên mụ chủ động Minh Xuân mới triệu hồi cô điếm thượng thừa Long Nữ Kim Tinh, khi đó cô ta đang lui về khu phung cùi, vì bệnh của cô mới chớm phát hiện. Nhưng vì cô ta rất điệu nghệ có tay nghề cao, mụ chủ Minh Xuân nghĩ rằng cho nó phục vụ đồng chí Trung Quốc vĩ đại Tôn Xếnh Xáng, ít bửa đồng chí vĩ đại về nước thì xem như xong. Vì lý do đó mụ mới cho gọi Long Nữ Kim Tinh đến bảo phải thi triển hết các chiêu thức điêu luyện hầu hạ Tôn Xếnh Xáng đại nhân tới bến mê ly.
điểm hai: món nhậu hôm đó là vịt tiềm bát bưởu, nhưng không có vịt ta, mà phải dùng vịt xiêm để thế.
điểm ba: Bác uống huyết rắn hổ man ngâm củ kỳ nam làm tăng công lực.
kết quả tam điểm hội tụ gây kết quả thật là hung hiểm: thịt vịt xiêm gặp huyết rắn hổ làm cho vi trùng phung cùi phát tác phi mã !
Tất cả các đồng chí đều nhất trí: cha con thằng bí thư bày ra sự cố nầy để hại Bác.
Mắt của đồng chí Trường Chinh long lên sòng sọc đỏ ngầu, đó là bày tỏ dấu hiệu "giết" của cấp lãnh đạo "cải cách ruộng đất" vào những năm 1954-55, khiến cho cả trăm ngàn người mất mạng. Đồng chí Trường Chinh quay sang hỏi đồng chí bộ trưởng công an T. Q. Hòan:
- Đồng chí giải quyết chúng ra sao ?
Đồng chí Hòan khẳng định:
- Mụ chủ động vừa bị xe đụng chết sáng nay, còn cha con thằng Hùynh thì tạm giam giữ, để sau nầy có chổ dùng để đi lừa gạt dư luận trong nước và ngoài nước, do cái tật ăn gian nói dối của chúng,
Các đồng chí còn phải giải quyết vấn đề nan giải: ai là người ở cạnh Bác Hồ khi cần trao đổi với BS Negroponte tới khám bệnh, đa số các đồng chí thường có hình mà các ký giả chụp từ chiến thắng Điện Biên, tất nhiên dễ bị nhận diện. Bỗng có một người bước ra xin nhận lãnh, tất cả mọi người nhìn lại thì là đồng chí Tạ Đình Đề. Đồng chí Đề nói:
- Tôi được CIA huấn luyện, cho nên hiểu rõ ngôn ngữ cũng như phản ứng của người Mỹ. Khi BS Negroponte tới tôi sẽ hóa trang để nó không thể tả hình dáng thật của tôi sau nầy khi nó về Mỹ. Còn xin đồng chí Văn Tiến Dũng ngụy trang con đường đưa đến phủ chủ tịch, trên đường đi phải đem cây giả trồng lên như một đường ở nông thôn, chổ nào không ngụy trang được thì che bằng vải đen. Để BS Negroponte không biết bệnh nhân là ai thì tôi đề nghị che Bác Hồ lại dưới một cái mền, khóet một lổ đủ lớn để BS Negroponte khám nghiệm dương vật của Bác mà thôi. Khám bệnh nầy đâu cần phải thấy hết cơ thể người bệnh.
Đồng chí Phạm văn Đồng thắc mắc là tại sao không giao công tác ngụy trang cho đồng chí Giáp, người có nhiều kinh nghiệm, mà lại giao cho đồng chí Dũng ?
Đồng chí Lê Duẫn trả lời thay cho đồng chí Tạ Đình Đề:
- Đồng chí Dũng bây giờ đang có binh đội trong tay, còn đồng chí Giáp chỉ lo "kế họach hóa gia đình", nghĩa là giới hạn không cho phụ nữ sinh đẻ nhiều, cho nên dân chúng mới có câu "ngày xưa Đại tướng cầm quân, ngày nay Đại tướng cầm quần chị em", đồng chí Giáp bây giờ là "tướng không quân".
Tướng Giáp giận run lên, nhưng hèn vẫn hèn, mặc cho bọn Duẫn Chinh Đồng trêu chọc.
Đồng chí Văn Tiến Dũng huy động sư đòan 320, sư đòan 321 và công trường F10 vào công tác ngụy trang. Tất cả thi đua làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm.
Tất cả đã tranh thủ hòan tất kế họach trong thời gian kỷ lục để chờ đón BS John Negroponte đến khám bệnh dương vật của Bác vô vàn kính yêu.
Vừa lúc ấy tin chiếc máy bay Air America đáp xuống phi trường Nội Bài.
Đòan công tác của đồng chí Trần Quốc Hòan rước BS John Negroponte trực chỉ dinh chủ tịch.
BS John Negroponte không biết mình được đưa đi đâu, xe chạy trong cảnh nửa nhà quê nửa thị thành !
Vào phòng khám, BS John Negroponte cùng hai nữ y tá bày sọan dụng cụ y khoa vừa xong, thì người ta đẩy vào cái giường bệnh, trên đó có một người được phủ kín.
Nhìn sơ qua, BS Negroponte nhận biết người bệnh không phải John McCain, vì bộ phận sinh dục già nua. Trong lúc John McCain là một thanh niên.
Nhìn sơ qua cử chỉ của BS Negroponte, đồng chí Tạ Đình Đề tìm cách giải thích.
Đồng chí Tạ Đình Đề khéo léo nói với BS Negroponte là sau bệnh nhân nầy sẽ đến lược John McCain. BS Negroponte hiểu ý biết rằng ông ta phải gắng sức chữa trị cho người nầy đã, nếu kết quả tốt, thì họ mới cho gặp McCain (như theo lời dặn của William Colby là phải chìu ý của "họ").
BS John Negroponte lấy ra một cái ống nhỏ, luồn vào đường tiểu khiến cho Bác Hồ đau tóat mồ hôi, Bác rên la thì bị đồng chí Tạ Đình Đề bịt miệng (người kể chuyện nói rằng họ bịt miệng Bác Hồ như công an bịt miệng Linh mục Lý sau nầy).
Khi ống thụt sâu vào niếu đạo thì nước tiểu lâu ngày bị ứ đọng phụt ra thành vòi. Mấy cô y tá đã chuẩn bị sẵn thau hứng, thau sau đưa vào thì thau trước lấy ra.
Nhiều con mắt núp sau các tấm bình phong có khóet nhiều lỗ tỏ vẻ khâm phục.
Sau cả mấy lít nước tiểu thì đến nước đen chảy ra.
BS Negroponte lắc đầu. Ông khám từ hai dịch hòan, lên đến qui đầu thì trán ông hiện nhiều vết nhăn, tuy bị khẩu trang che một phần, nhưng qua ánh mắt của ông, BS có vẻ rất khẩn trương. Bác sĩ càng khẩn trương, đồng chí Tạ Đình Đề đứng bên cạnh càng bức xúc.
BS John Negroponte tháo găng tay, ông tháo khẩu trang thì xem như cuộc khám nghiệm chấm dứt. Sau khi rửa tay, ông ngồi vào chiếc bàn có sẵn bút mực, ông ghi ra một trang giấy rồi đưa cho đồng chí Tạ Đình Đề. Đồng chí Đề đem tờ giấy qua phòng bên, nơi đây có đủ mặt những đồng chí cao cấp như đã ghi ở trên.
Đồng chí Tạ Đình Đề dịch ra ý kiến của BS Negroponte: cần có chữ ký của người bệnh (bệnh nhân) hay của người được ủy thác thì Bác sĩ mới thực hiện trị liệu bằng phẫu thuật: phải cắt !
Tòan bộ các đồng chí hiện diện bác bỏ ý kiến nầy. Quyết nghị đồng chí Tạ Đình Đề đưa BS Negroponte đi gặp John McCain để ông ta khỏi thắc mắc.
Tất cả lại bắt đầu như khi BS Negroponte chưa đến.
Mắt người nào cũng đỏ hoe, họ cảm thấy hòan tòan bất lực trước sự đau khổ của Bác Hồ vô vàn kính yêu đang quằn quài vì cơn bệnh ngặt nghèo.
Trong lúc mọi người vô kế khả thi thì một sự bất ngờ như từ trên trời giáng xuống:
Bác sĩ Lý Chí Thỏa (Dr. Li Zhisui) là Bác sĩ riêng của chủ tịch Mao Trạch Đông đã hấp tấp đến phủ chủ tịch không kịp thông báo trước và muốn gặp các đồng chí.
Như người sắp chết đuối bắt được cái phao. Bác sĩ Lý được trịnh trọng mời vào phòng họp. Bác sĩ cho biết là Mao chủ tịch có nghe phong phanh là Hồ chủ tịch bị trọng bệnh nên phái ông đến đây trợ lực chữa bệnh. Như môi hở răng lạnh, cho nên Mao chủ tịch phái ông đến Hà Nội ngay.
Tất cả hoan hỉ, đồng tâm nhất trí nghe sự phán đóan của BS Lý.
Sau khi nghe tường trình về chẩn đóan của BS Tôn Thất Tùng, của BS John Negroponte, và sau khi khám nghiệm kỹ càng Bác Hồ:
BS Lý phán rằng:
- Khỏi cắt !
Tất cả hiện trường hoan hô, tất cả hớn hở thở ra nhẹ nhỏm: Hoa Đà, Biển Thước đây rồi, đại phu quả quả là thần y, đại phu thật là do thánh tổ Mác Lê gởi tới giúp Bác Hồ, xin có lời cảm tạ đồng chí chủ tịch vĩ đại Mao, chủ tịch Mao muôn năm.
Trong nỗi vui mừng cao độ, để tưởng nhớ thời kỳ trong chiến khu, tự động các đồng chí cùng đề xuất hát bài "sol đố mì", cùng nhảy múa nhịp nhàng, tiếp theo tất cả cùng hát bài "Nối vòng tay lớn" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
Rồi các đồng chí ôm nhau hôn và sắp hàng để đến hôn BS Lý Chí Thỏa.
Chờ cho phòng họp im lặng trở lại, BS Lý Chí Thỏa mới trịnh trọng khẳng định:
- Mấy người theo Tây học như John Negroponte chẳng biết gì về y lý, bệnh nầy khỏi cắt, chỉ cần để ít bữa, thì tự nhiên nó sẽ rụng.
người kể chuyện: Anh Hùng Xứ Nghệ